
ư thế là trong kỳ quân sự ở cấp ba – tròn một tháng cô không có que kem nào vào miệng, kết quả là, nằm mơ cô cũng mơ thấy vị ngọt ngào, mềm mịn của kem.
Nghĩ vậy, Du Nhiên bỗng nhiên bật dậy từ trên sô pha.
Điều đó chứng minh, cô nghĩ về Khuất Vân như vậy, là vì… cô muốn ăn tươi nuốt sống anh ta?!
Du Nhiên bắt đầu phỉ nhổ chính mình, nhất định là thiếu hơi trai quá độ sinh ra ảo giác rồi.
“Em đang mộng du đấy à?” Trong bóng tối, giọng nói của Khuất Vân vang lên bên cạnh Du Nhiên.
Du Nhiên quay đầu lại, phát hiện Khuất Vân đã đứng cạnh sô pha từ bao giờ, một đôi mắt lóe sáng.
“Căn cứ vào khoảng cách giữa giường của hai chúng ta, người mộng du là anh mới đúng.” Du Nhiên nói.
“Giải thích chút vậy, tôi là vội tới đưa đồ cho em.” Khuất Vân nói xong lại lấy ra quả cầu thủy tinh nhỏ đặt lên bàn, ấn chốt mở, lập tức, trong phòng khách tối om xuất hiện rất nhiều ngôi sao nhỏ phát sáng, những điểm sáng nho nhỏ chiếu lên trần nhà, bốn bức tường, khiến cho màn đêm trở nên thật thơ mộng.
“Đẹp không?” Khuất Vân hỏi.
“Đẹp.” Du Nhiên nhìn đến thất thần, mà trong lòng lại bị một cơn sóng dịu dàng đẩy thêm một cái: thật không ngờ… thì ra Khuất Vân cũng sẽ lãng mạn như thế.
Nhưng câu nói tiếp theo của Khuất Vân suýt chút nữa khiến cho Du Nhiên ngã xuống đất: “Con mèo trước đây tôi nuôi cũng đặc biệt thích cái này.”
Mèo, lại là mèo.
“Con, con mèo ấy đâu?” Du Nhiên hỏi.
“Có một lần nó ăn quá nhiều, tiêu hóa không được, no đến chết.” Nói xong, Khuất Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn Du Nhiên, trong mắt tràn đầy hoài niệm: “Em và nó, thật sự rất giống nhau.”
Du Nhiên: “…”
Nói xong, Khuất Vân lại chậm rãi lên lầu, bỏ lại Du Nhiên cắn chăn, trong lòng cảm xúc hỗn loạn – thì ra coi cô là con mèo đã chết.
Dù cảm xúc có hỗn loạn thế nào, ngủ vẫn phải ngủ, Du Nhiên ở trong mơ đang lên trời xuống biển, đi mây về gió, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một thiếu hiệp áo trắng bay bay đứng trên đỉnh núi.
Du Nhiên kích động, vừa định đi tới tự giới thiệu bản thân, lại bất hạnh giẫm phải một cái vỏ chuối, chưa kịp kêu lên một tiếng đã rơi xuống khe núi.
Chân đạp mạnh một cái, Du Nhiên tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi – bị dọa hết hồn.
Một nửa nguyên nhân là vì tình tiết rơi xuống vách núi trong cơn ác mộng, một nửa khác là vì vị thiếu hiệp kia, nhìn nghiêng giống Khuất Vân như đúc.
Du Nhiên hoàn toàn hiểu ra, cảm tình của cô đối với Khuất Vân lần này so với cảm giác một tháng không được ăn kem lần trước phức tạp hơn rất nhiều.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, Du Nhiên còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán đã thấy Khuất Vân từ trên lầu đi xuống.
Anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen bằng lụa tơ tằm, nhìn rất thoải mái thong thả, nhưng có một số bộ phận lại sát vào da, quấn quanh cơ thể hoàn mỹ của anh.
Du Nhiên nuốt nước miếng – hình như thời tiết nóng lên thì phải.
“Dậy rồi?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên gật đầu, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại.
“Vậy, đi làm đồ ăn sáng đi.” Lại một mệnh lệnh nữa được ban ra.
Lần này Du Nhiên không phản kháng, không chửi thầm, thậm chí còn không nhăn mặt lấy một cái, cô nàng thay quần áo rất nhanh, nhận lấy tiền mà Khuất Vân đưa cho, mở cửa lập tức chạy ra ngoài.
Dù sao cô thật sự cần rời khỏi Khuất Vân vài phút, suy nghĩ kỹ càng lại một chút.
Người có thể đi, nhưng bữa sáng vẫn phải mua về, trên đường về nhà, Du Nhiên vẫn chưa nghĩ ra cái gì – cô căn bản không biết nên nghĩ cái gì.
Du Nhiên cảm thấy thật kỳ quái, nỗi uất hận không thể cắn chết Khuất Vân mấy ngày trước của cô đâu mất rồi? Vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã có cảm tình với Khuất Vân, biến hóa đến nghiêng trời lệch đất như vậy?
Lẽ nào cô thật sự mắc phải hội chứng Stockholm mà người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật, vừa thấy đã hoảng đến tè ra quần kia?
Nghĩ vậy, Du Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Phức tạp, mọi chuyện có chút phức tạp rồi.
Nhưng cách nghĩ của cô và ông Trời khác nhau, ông ta cho rằng mọi chuyện còn chưa đủ phức tạp, vì vậy, ông ta đổ một chậu nước xuống trần gian.
Cơn mưa này không hề báo trước, mới vài phút mà những giọt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu đập xuống mặt đất, Du Nhiên nhanh chân chạy, khum tay che mắt, lao như điên về phía trước, chạy, chạy, chạy, rồi chạy không nổi nữa – phía trước, Khuất Vân đang cầm một cái ô, cứ như thế đi nhanh về phía cô.
Du Nhiên giống như dính phải “định thân pháp”, nhất thời đứng yên tại chỗ, nhìn Khuất Vân hướng chiếc ô về phía đầu mình, che khuất những hạt mưa đầy trời.
“Lúc này đầu em thật sự ngấm nước rồi.” Khuất Vân vừa trêu chọc vừa nhận lấy bữa sáng trên tay Du Nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kéo cô đi vào trong.
Du nhiên của hiện tại, đầu thật sự ngấm nước, mơ mơ màng màng.
Cô cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc, giống như đã từng xảy ra trước đây.
Lẽ nào – Cô và Khuất Vân thật sự là duyên ba kiếp theo như cách nói của bà nội Quỳnh Dao?
Nghĩ vậy, tim Du Nhiên nhảy dựng lên, đập thình thịch, tưng bừng reo vui.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô chợt nhận ra, thì ra đây là tình tiết Bạch Tố Trinh che ô cho Hứa Tiên trong “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ”,