XtGem Forum catalog
Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325580

Bình chọn: 7.5.00/10/558 lượt.

gì, còn cố chấp cái gì, còn che giấu cái gì.

Cô còn yêu anh, còn chú ý tới những tổn thương của anh, chỉ là quá yêu, chỉ là vẫn đang yêu.

Tuy khởi đầu của câu chuyện rất khó chịu, nhưng kết cục lại là những lời “không phải em thì không được”, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Bọn họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, đều là những đứa trẻ có lập trường chính trị đúng đắn, có cùng một loại tôn giáo tín ngưỡng, ủng hộ cùng một đất nước, yêu sạch sẽ, thích vệ sinh, đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ, lao động đều phát triển đầy đủ, kết hợp lại với nhau, tuyệt đối là chuyện tốt của chế độ xã hội chủ nghĩa, kiến thiết văn minh tinh thần và văn minh vật chất, làm rạng rỡ, thêm vinh dự cho tổ quốc.

Quan trọng hơn cả là anh yêu cô, hơn nữa, cô cũng yêu anh.

Khó khăn lắm mới được sống một lần, thì cứ mặt dày, quên hết tiền duyên chuyện cũ, vứt bỏ tự tôn, liều lĩnh khí thế yêu một lần, như thế cũng không có gì không thể.

Nhưng trước khi nói ra câu nói kia, Du Nhiên vẫn phải hỏi mấy vấn đề trước,

“Sau này, anh còn tự nhiên bày vẻ mặt mẹ kế ra cho em nhìn nữa không?”

“Sẽ không.”

“Sau này, anh có còn chuyện gì cũng giấu em nữa không?”

“Sẽ không.”

“Sau này, anh có còn phạt em rửa bát, lau nhà vì em lén nhìn trai đẹp nữa không?”

“Sẽ không.”

“Sau này, nếu trong nhà chỉ còn một gói mì thịt bò cà chua, anh có còn tranh với em nữa không?”

Lần này, Khuất Vân im lặng.

Nước mắt trên mặt Du Nhiên chảy ra như mì sợi, thì ra đến cuối cùng, địa vị của cô trong cảm nhận của anh vẫn không bằng một gói mỳ ăn liền, mọi người nói xem khổ khổ sở sở xoắn xuýt hơn hai mươi vạn chữ còn có nghĩa lý gì nữa?

Đang khóc hứng trí, Khuất Vân bỗng ngồi lên giường bệnh của cô, sau đó, thành thạo hôn lên môi cô, cái lưỡi trơn mịn lượn một vòng trong miệng cô.

“Sẽ không… Nhưng chờ em ăn xong, tôi sẽ ăn miếng thịt có mùi thịt bò cà chua là em.”

“Nếu vậy…” Du Nhiên bỗng nhướn người lên, cắn vào môi Khuất Vân, sau đó lùi lại, giống như một con mèo xòe móng vuốt trêu đùa người ta: “Em sẽ quay về.”

Giây tiếp theo, con mèo là cô bị một con thú khác ôm hôn thật chặt.

Trong sự sung sướng hít thở không thông, Du Nhiên biết rằng, hai người bọn họ, ai cũng trốn không thoát.

Đây là bài học thứ hai mươi mốt mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Kết quả, anh mới là người cuối cùng kia.

Chàng giảng viên cầm thú của tôi – chương 22 (end)

[Bài học thứ hai mươi hai'> Anh chàng giảng viên này, trước giờ luôn là cầm thú.

Du Nhiên và Khuất Vân lại làm lành một lần nữa.

Phòng bệnh của hai người đối diện nhau, chỉ cần mở cửa ra là có thể chơi bài cách hành lang, gần như cả ngày cùng ăn cùng ngủ.

Nhưng Khuất Vân vẫn cảm thấy chưa đủ, nói rằng muốn hai người ở cùng một phòng.

Tuy đã có một khoảng thời gian không làm bạn gái anh, nhưng Du Nhiên biết, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhất định Khuất Vân muốn làm chuyện kia.

Du Nhiên uyển chuyển dò hỏi, quả nhiên đúng như cô nghĩ khiến cô không khỏi buồn cười: “Em bảo này, chân anh còn chưa khỏi mà đã có ý định kỳ quái thế sao?”

“Không sao, em ở bên trên là được rồi.” Khuất Vân hào phóng đưa ra ý kiến như vậy.

Du Nhiên lập tức chảy nước mắt ào ào, không ngờ một thời gian không gặp, gã này sao có thể lười đến mức đó? Tận mắt nhìn thấy cô còn bị thương, vậy mà còn muốn làm loại động tác yêu cầu cao độ như thế, rốt cuộc anh có biết cảm thông hay không.

May mà quy định về phòng bệnh của bệnh viện nghiêm ngặt mới làm cho Khuất Vân không thực hiện được ý đồ.

Những khi không có việc gì làm Du Nhiên lại đẩy Khuất Vân tới thảm cỏ trong bệnh viện đi dạo, phơi nắng, ngồi trên bãi cỏ, đây vốn là thời cơ tốt để tình cảm thăng hoa, cho đến một hôm, Du Nhiên không cẩn thận, để Khuất Vân phát hiện ra cô đang lén nhìn anh chàng bác sĩ khoa não trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, vừa từ nước ngoài trở về, mới tới bệnh viện làm việc.

Thật ra Du Nhiên cũng không có ý đồ gì khác, dù sao, nói về vóc dáng, Khuất Vân trên anh ta một bậc, lại càng không nói đến trình độ âm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan, hai mặt, bụng dạ khó lường của anh.

Chỉ giống như đi siêu thị, đã mua thịt bò loại một rồi, nhưng không ai quy định không thể tới chỗ bán hải sản nhìn cho đã mắt.

Du Nhiên đang nhìn con rùa biển kia, đột nhiên cảm thấy một bên mặt như có tia laser thiêu đốt, khiến cô giật mình, cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy cặp mắt đen láy của Khuất Vân.

Không xong, thịt bò nổi giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.

Du Nhiên lập tức ngẩng đầu, dùng tay che nắng, cảm thán: “A, trời thật xanh.”

“Đúng, trời thật xanh.” Khuất Vân lặp lại như không có việc gì.

Bề ngoài giống như mọi chuyện đều ổn, nhưng nhìn chân mày nhướng lên trên gương mặt lạnh lạnh của Khuất Vân, trái tim Du Nhiên giống như Tiểu Long Nữ – ngay cả ngủ cũng nằm trên dây thừng.

Quả nhiên, trả thù tới rất nhanh.

Buổi tối, Du Nhiên đang nhàn nhã nằm trên giường bệnh đọc truyện tranh, một tiếng cười như tiếng chuông bạc leng keng đâm thẳng vào tai cô.

Mở cửa phòng, phát hiện cửa phòng bệnh đối diện của Khuất Vân cũng đang mở rộng, anh nằm trên giường vui vẻ trò chuyện với hai cô nàn