
ánh mắt tàn sát gương mặt Khuất Vân giữa thanh thiên bạch nhật, cuối cùng không nhịn được nữa, vươn tay ra sờ lên mũi anh.
Mũi của Khuất Vân, khi tới gần chỗ chân núi, hơi gồ lên, ngón tay chạm tới có thể cảm nhận được một sự thay đổi rất nhẹ.
Nhưng dường như Khuất Vân không thích sự đụng chạm trêu chọc như vậy, anh nắm lấy tay Du Nhiên, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đừng nhỏ mọn như vậy, để em sờ một tí đi.” Du Nhiên nói.
“Động tác thân mật này nếu để người quen nhìn thấy thì không tốt lắm.” Khuất Vân nói.
“Có gì không tốt?” Suy nghĩ của Du Nhiên bắt đầu rẽ sang rất nhiều đường: “Ý của anh sẽ không phải là ở cùng em rất mất mặt đấy chứ?”
“Không phải chính em cho rằng quan hệ của chúng ta cần giữ bí mật sao?” Khuất Vân không tiếp chiêu.
“Nhưng ở đây không hề có ai quen biết chúng ta.” Du Nhiên yếu ớt cúi đầu, ai oán nói: “Em hiểu rồi, nhất định là anh ghét bỏ em.”
“Yên tâm.” Khuất Vân đã sớm quen với máu diễn kịch của Du Nhiên, anh lại cầm chén trà lên, suy nghĩ rồi nói: “Cho dù có ghét bỏ, cũng phải chờ ăn được rồi mới ghét.”
“Anh cho rằng nói như vậy em sẽ không có ý đồ với thân thể anh nữa?” Du Nhiên cười, nói thầm: “Cứ mơ đi, em nhất định phải vấy bẩn sự trong sạch của anh.”
Khuất Vân ngẩng đầu, thở dài: “Tôi nhớ khi vừa quen biết em, rõ ràng em còn chưa cởi mở như thế.”
“Bởi vì khi đó anh không phải người đàn ông của em, em cởi mở với anh làm gì?” Du Nhiên tung ra một đáp án vô cùng hợp tình hợp lý.
“Nói cách khác, em hiện giờ mới thật sự là em?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu, ngay cả do dự một chút cũng không có.
“Nếu vậy,” Khuất Vân bỗng không báo trước mà nghiêng người lại gần, giọng nói có chút không đàng hoàng: “Vậy, chúng ta ở lại đây một đêm, hơn nữa, chỉ thuê một phòng… Thế nào?”
Nói xong, Khuất Vân giữ nguyên tư thế như vậy nhìn Du Nhiên, đôi mắt đó dường như còn đen tối hơn cả ác quỷ địa ngục.
Anh đang đợi câu trả lời của Du Nhiên.
Du Nhiên im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu.
Cuối cùng, khi mặt trời dần dần ngả về Tây, rốt cuộc cô nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói: “Em thấy, bằng thể lực của chúng ta, nên trọ lại liên tục ba đêm đi.”
Lần này, đổi lại là Khuất Vân im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu.
Phòng đương nhiên không thuê, hai người trở về khi màn đêm buông xuống.
Du Nhiên đề nghị muốn ngủ lại nhà Khuất Vân, nhưng chủ nhà không đồng ý, bởi vì lấy trường đại học là trung tâm, trong vòng bán kính ba km đều là khu vực nguy hiểm.
Kết quả là, chủ đề cuộc nói chuyện lại trở về nội dung vừa rồi.
“Anh còn nói anh không ghét bỏ em?” Du Nhiên tiếp tục ai oán.
“Là em nói không muốn bị người khác biết chúng ta đang hẹn hò.” Khuất Vân giải thích nhàn nhạt.
“Vậy vì sao anh không hề phản đối lời đề nghị đó, dù chỉ một chút? Những chàng trai khác đều kiên quyết phản đối loại đề nghị này.” Du Nhiên đau đớn oán trách bạn trai tuyệt tình.
“Những chàng trai khác? Có thể cho ví dụ không?” Giọng nói của Khuất Vân bắt đầu nhẹ hơn nhiều, đây là điềm báo trước mỗi khi anh có suy nghĩ gì đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của Du Nhiên đã hoàn toàn bóp chết suy nghĩ này ngay từ trong nôi: “Phần lớn đàn ông trên phim truyền hình đều như vậy.”
Khuất Vân: “… Sau này tới nhà tôi không được xem ti vi nữa.”
“Dù sao anh chính là không thích người ta biết hai chứng ta đang hẹn hò.” Du Nhiên cúi đầu, cong cái cổ thành một độ cong có vẻ uất ức.
Khuất Vân dừng bước, Du Nhiên cũng dừng theo.
“Em đã không thích như vậy thì chúng ta thẳng thắn công khai quan hệ đi.” Khuất Vân đề nghị.
“Thật?” Du Nhiên chậm rãi mở to mắt: “Anh thật sự bằng lòng?”
“Miễn cho em nói tôi không bằng đàn ông trên phim truyền hình.” Khuất Vân cầm lấy tay Du Nhiên, nhìn thẳng về phía trước: “Vậy, từ bây giờ hãy công khai đi.”
Đầu tiên, Du Nhiên không hiểu, nhưng sau đó, khi theo ánh mắt Khuất Vân nhìn lại, cô lập tức hiểu ra – phía trước, là hai cô bạn tốt cùng phòng của Du Nhiên.
Một giây trước khi ánh mắt hai người kia nhìn về phía bên này, Du Nhiên không chút do dự, dùng hết sức bình sinh đẩy Khuất Vân vào bụi cây bên đường.
Sau đó, Du Nhiên chạy lên phía trước như không có việc gì, gặp bạn cùng phòng, rồi lại coi như không có việc gì mà trở về trường cùng bọn họ.
Ngày hôm sau, khi Du Nhiên tới khoa tìm tài liệu, gặp phải Khuất Vân trong phòng làm việc, Du nhiên nhìn thấy trên cái trán xinh đẹp của anh có một vết bầm tím.
“A, thầy Khuất, trán thầy làm sao vậy?” Một thầy giáo bên cạnh hỏi.
Khuất Vân nhẹ nhàng ném cho Du Nhiên một cái liếc mắt, rồi lại nhẹ nhàng nói: “Bị vướng phải một con mèo, đập vào tảng đá.”
“Thật hay giả vậy, không có chuyện gì chứ?”
“Tôi không sao… Nhưng con mèo đấy thì có.”
“Con mèo đó làm sao?”
Nói đến đây, khóe miệng Khuất Vân hiện lên một tia bén nhọn: “Con mèo đó, sẽ bị tôi lột da, róc xương, chết không có chỗ chôn.”
Nói xong, toàn bộ phòng làm việc ngập trong một làn gió lạnh tràn tới từ Siberia, vù vù thổi.
Mà hàm răng Du Nhiên bắt đầu đập vào nhau, khớp xương run rẩy.
Sau ngày đó, Du Nhiên quyết định trốn tránh Khuất Vân vài hôm, nguyên nhân rất đơn giản – cô nà