
gái Diệp phải đổ oan cho anh, mời anh phân tích rõ đầu đuôi nguyên nhân.”
Khuất Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Du Nhiên, giống như nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự, một lúc lâu sau, anh vươn tay về phía vành tai cô bạn gái, sờ sờ mạnh tay: “Trước khi trả lời câu hỏi của em, em trả lời một câu hỏi của tôi.”
“Chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
“Bài tập thực tế đã làm chưa?” Dường như Khuất Vân rất chú ý tới vấn đề này.
“Đã làm, cũng đã nộp.” Du Nhiên ưỡn ngực.
“Là cái này?” Khuất Vân rút ra một tờ giấy trong tập tài liệu bên cạnh, lẩm bẩm: “Giúp hàng xóm lấy báo, đỡ bà lão qua đường, làm việc nhà.”
Đọc xong, Khuất Vân ngẩng đầu: “Những bạn học khác đều xuống nông thôn làm tình nguyện hoặc xin vào công ty thực tập, so với em… tôi thật muốn biết em có bao nhiêu dũng khí mới dám nộp lên cái này.”
“Em cho rằng những việc em là rất giản dị gần gũi.”
“Đã dốt thì đừng chơi chữ.”
“Dù sao đi nữa em cũng đã làm.” Du Nhiên là lợn chết, không sợ nước nóng.
“Loại bài tập thực tế này tôi sẽ không nhận, nhắc em một câu, bài tập lần này sẽ tính vào trong học phần bắt buộc, có ảnh hưởng nhất định tới việc tốt nghiệp.” Giọng nói của Khuất Vân mang theo vẻ uy hiếp.
“Nếu đã quan trọng như vậy, anh giúp em giải quyết là được.” Du Nhiên nhún vai.
“Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ.” Khuất Vân nói.
“Có ý gì?” Du Nhiên hỏi.
“Ý là, tôi sẽ không giúp em.” Khuất Vân mở máy tính lên, tiếp tục soạn bài.
“Khuất Vân, anh là bạn trai em mà.” Du Nhiên lay tay anh.
“Tôi còn là thầy giáo của em nữa.” Khuất Vân không chút động lòng.
“Được lắm, thầy…” Du Nhiên nhẹ giật chiếc áo phông rộng, lộ ra một bên vai, lại nhíu mắt quyến rũ, cái lưỡi hồng liếm một vòng quanh môi: “Muốn vượt rào với em không?”
Khuất Vân: “…”
Đáp án đương nhiên là không muốn.
Còn Du Nhiên cứ thế bị Khuất Vân dùng một lý do vớ vẩn khiến cho quên mất ý đồ ban đầu, cô còn chưa kịp hỏi về chuyện cô nàng và quán Starbucks tội lỗi kia đã bị đẩy ra cửa.
Bài tập thực tế quả nhiên bị trả về, Du Nhiên quấn lấy Khuất Vân mấy ngày, thậm chí còn cuồng ngôn nói muốn lăng nhục thể xác và tinh thần anh, nhưng Khuất Vân hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn không giúp cô.
Bây giờ đi thực tế cũng không còn kịp nữa, Du Nhiên lo lắng gần chết, nhưng may mà Bạch Linh biết chuyện này, nói cô cứ yên tâm, bà sẽ nhờ người quen giúp đỡ.
Nghe vậy, Du Nhiên mới chịu yên.
Vừa mới yên tâm lại, nhớ tới sự vô tình của Khuất Vân, Du Nhiên quyết định làm mặt lạnh với anh, kiềm chế nỗi xúc động của mình, vài ngày không liên lạc với anh.
Không có việc gì làm, Du Nhiên lại bắt đầu cuộc sống hết ngủ rồi ăn, hết ăn rồi ngủ, vài ngày ngắn ngủi đã béo lên vài cân.
Trưa nay, ba chị em cùng phòng đều ra ngoài dạo phố, Du Nhiên không có việc gì làm, liền chui vào ổ chăn, ngủ.
Trong lúc mơ màng, tiếng chuông điện thoại vang lên, Du Nhiên bắt máy.
Không ngờ rằng người gọi tới chính là Khuất Vân.
“Đang làm gì vậy?” Khuất Vân hỏi.
“Nguyền rủa anh.” Du Nhiên đáp.
“Đã nguyền rủa đến đói bụng chưa?” Khuất Vân hỏi.
“Đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng, chẳng phải anh không màng đến sự sống chết của em sao?” Du Nhiên hỏi.
“Không phải em đã nói em là người của tôi sao, nếu đã vậy, tôi nhất định phải quan tâm đến em.” Khuất Vân nói.
“Mấy hôm trước em bảo anh giúp em đối phó với bài tập thực tế, vì sao anh lại làm như bị cưỡng hiếp, chết cũng không chịu?” Du Nhiên hỏi.
“Bởi vì chuyện đó tôi đã nhắc nhở em vài lần trong suốt kỳ nghỉ hè, nhưng em hoàn toàn không để trong lòng, nói rộng ra là em hoàn toàn không để tâm đến lời nói của tôi, sâu xa hơn, chứng tỏ em không để tâm đến con người tôi… Em nghĩ xem, tôi có nên dạy dỗ em một lần hay không?” Khuất Vân chậm rãi nói.
“Đúng, đúng, đúng, anh nói gì đều phải vểnh tai lắng nghe.” Du Nhiên thở dài.
“Vậy, bài tập của em đã xong chưa?” Khuất Vân hỏi.
“Hôm qua mẹ em đã giải quyết xong rồi, chắc hai ngày nữa sẽ gửi tới đây.” Du Nhiên nói.
“Tôi hy vọng em có thể nhận được bài học từ chuyện này.” Khuất Vân tổng kết lại.
“Khuất Vân.” Du Nhiên bình tĩnh quay đầu nói với cái di động: “Đi chết đi.”
Nguyền rủa xong, Du Nhiên bỏ điện thoại sang một bên, lại vùi đầu vào chăn ngủ lần nữa.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu, tiếng điện thoại lại vang lên, là một dãy số lạ, nhận máy, giọng nói xa lạ trong điện thoại chính là của anh chàng chuyển phát nhanh, bảo Du Nhiên tới cổng ký túc xá nhận đồ.
Du Nhiên đoán là mẹ gửi giấy chứng nhận thực tập tới, không dám khiến anh chàng chuyển phát nhanh phật ý, vội vàng mặc quần áo vào rồi chạy xuống lầu.
Nhưng, Du Nhiên không nhìn thấy người chuyển phát nhanh, cô chỉ nhìn thấy một người cô không muốn gặp nhất – Cổ Thừa Viễn.
Mặc Âu phục, vóc người cao thẳng, thân hình rắn rỏi, ánh mắt không hiểu cất chứa vẻ hung ác, nham hiểm hay dịu dàng.
Nhìn thấy anh ta, Du Nhiên như nhìn thấy ký ức của nhiều năm trước, nhất thời bàn chân bị dính cứng vào mặt đất.
“Đã lâu không gặp.” Cổ Thừa Viễn đứng trước mặt Du Nhiên, hai tay đút vào túi quần.
Anh ta nở nụ cười với cô, nhưng nụ cười kia có ấm áp hay không cô cũng không biết, chỉ biết nó