
i chủ nghĩa, đời sống vật chất của nhân dân tăng cao, thật sự không phải tốt một cách bình thường.
Sau khi bình luận xong, Du Nhiên rút tay về bằng tốc độ tia chớp, lúc này, cái lưng của người phụ nữ trung niên bắt đầu tỏa ra sát khí dày đặc.
Nửa giây sau, Du Nhiên nghe được một tiếng vang lanh lảnh của một cái tát, nhìn thấy gương mặt của gã đàn ông kia nghiêng 45 độ, còn thấy cái kính không phải lưu manh cũng là trộm cắp kia vẽ một đường cong parabol trên không trung rồi rơi trên mặt đất.
Tim Du Nhiên kêu thịch một cái.
Hậu quả, dường như… nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Thật sự… rất nhiều.
Trong ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, gã đàn ông kia cúi dáng người cao ráo xuống, chậm rãi nhặt kính lên, dùng một tay đeo lên.
Phải tới lúc này Du Nhiên mới phát hiện ra bàn tay của gã này rất đẹp, trắng như ngọc, nhưng lại không có vẻ nữ tính, gọn gàng sạch sẽ, đầu ngón tay còn sáng sáng tao nhã.
Sau khi làm xong một loạt cử động, anh ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía Du Nhiên.
Cho dù đã bị mái tóc rối che bớt, Du Nhiên vẫn có thể nhìn thấy một tia sáng trắng từ mắt kính bên trái quét sang bên phải, hợp lại với nhau, lại “tinh” một tiếng.
Nhưng lần này, tiếng vang mang theo… sát khí.
Kết quả của sự kiện đó là Du Nhiên bỏ chạy về ký túc xá, đồng thời thề rằng không bao giờ tới siêu thị đó mua mì vị bò hầm cà chua nữa, không bao giờ gặp lại gã đàn ông kia nữa.
Cuộc sống sa đọa của một sinh viên đại học lại tiếp tục.
Giơ ngón tay tính toán, học kỳ mới đã qua được bốn tuần, nói cách khác, Du nhiên đã trốn bốn buổi tập trung.
Tuy lần nào cũng yên bình qua cửa, nhưng tuần này, Du Nhiên quyết định không dựa vào vận may nữa.
Khi tới, thời gian còn sớm, Du Nhiên và bạn cùng phòng liền tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện trên trời dưới biển.
Du Nhiên hỏi, vì sao hôm nay mọi người đều ăn mặc đẹp như vậy?
Bạn cùng phòng nói, tớ nói cho cậu biết, bởi vì thầy giáo mới thật sự rất đẹp trai, các bạn học trong sáng muốn hấp dẫn thầy, các bạn học không trong sáng cũng muốn hấp dẫn thầy nốt.
Du Nhiên hỏi, đẹp trai đến thế cơ à?
Bạn cùng phòng nói, cậu gặp rồi sẽ biết, kìa, thầy tới rồi.
Du Nhiên quay đầu, thấy một người đàn ông bước qua cửa phòng học.
Vóc người cao ráo.
Mặt mũi tuấn tú.
Tuổi tác còn trẻ.
Đeo một cặp kính không độ.
Chính là… gã đàn ông đã tranh mì gói với Du Nhiên trong siêu thị.
Phía sau Du Nhiên là vô số tia sấm sét cắt ngang chân trời.
Đó là bài học đầu tiên mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – tập trung là nhất định phải đi.
Chàng giảng viên cầm thú của tôi – chương 2
[Bài học thứ hai'> Thù, là không thể tùy tiện kết.
Tuy gọi là gái yêu, nhưng giới tính lại là nam.
Tuy là giới tính nam, nhưng bề ngoài lại trắng trắng mềm mềm, ngọt ngọt mịn mịn, xinh xắn, đáng yêu như búp bê.
Dùng lời nói của Du Nhiên để hình dung chính là: “Tớ còn giống đàn ông hơn cậu.”
Bởi vì đây là sự thật nên gái yêu tên Diệp Hồng này cũng không có hứng thú phản bác, ngược lại còn vui vẻ tiếp nhận.
Du Nhiên không thích bỏ cuộc một cách dễ dàng, cô cho rằng, khi mọi chuyện còn chưa tới bước đường cùng thì phải nỗ lực đến cùng.
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy kẻ thù kia thì ra lại là giảng viên nhà mình, Du Nhiên dần dần bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, bắt đầu an ủi bản thân: chỉ cần không để cho anh ta nhìn thấy mình là được rồi.
Dù sao những công việc vặt vãnh của giảng viên rất nhiều, đâu thể chỉ mặt điểm tên từng người trong khoa, đúng không?
Vì vậy, Du Nhiên vùi mặt xuống mặt bàn, bắt đầu kế hoạch giả chết.
Mọi chuyện dường như đã phát triển theo hướng mà cô tha thiết mong đợi, gã đàn ông đeo kính, hay còn gọi là thầy giáo kia nói về một số chuyện không quan trọng lắm, dặn dò bọn họ phải qua được tiếng Anh 4, cấp 6, qua được môn tiếng Trung, làm tốt bài trắc nghiệm máy tính, mọi việc chỉ có thế.
Khách quan mà nói, ngôn ngữ của anh chàng này đơn giản, rõ ràng, thẳng thắn, lưu loát, không giống với những giảng viên khác, chỉ có một câu nói mà nhai đi nhai lại cả một giờ đồng hồ.
Vài phút sau, việc phải nói đã nói xong hết, anh ta lấy ra danh sách lớp, bắt đầu điểm danh.
Du Nhiên thở phào một cái, may quá, may quá, may mà hôm nay có đi, thật là ông Trời giúp đỡ, nếu bị gã này để mắt đến thì không biết gió tanh mưa máu gì đang chờ cô nữa.
Đang may mắn được đến một nửa, một câu của anh chàng kia khiến cho mồ hôi lạnh trên từng lỗ chân lông của Du Nhiên tuôn ra như suối.
“Cuối cùng, tôi sẽ tổng kết lại về công tác điểm danh của tháng trước.”
Anh ta cầm sổ điểm danh đi xuống bục giảng, đi thẳng về hướng của Du Nhiên.
“Tuần thứ nhất, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
Anh ta dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Du Nhiên.
“Tuần thứ hai, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
Anh ta đưa tay ra, làm như vô ý gõ lên mặt bàn của Du Nhiên.
“Tuần thứ ba, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
“Cạch, cạch, cạch, cạch.” Những ngón tay trắng như ngọc của anh ta không nhanh không chậm, nhàn nhã, thích thú.
“Tuần thứ tư… Người vắng mặt không lý do, Lý Du Nhiên.”
Trong chữ “Nhiên” cuối cùng kia,