
“Em sợ bọn họ biết chuyện của chúng ta?” Cổ Thừa Viễn hỏi, giọng nói của anh ta mang theo vẻ lạnh lùng, cứng rắn hút hồn, nhưng âm cuối, chỉ khi tới âm cuối, giống như nhận ra người trước mặt là Du Nhiên, giống như bỗng cảm nhận được trong lòng anh ta cô không giống những người khác, vì vậy, âm thanh nhu hòa hơn nhiều chỉ trong nháy mắt.
Ngay cả Du Nhiên cũng không hiểu hành động đó rốt cuộc phát ra từ nội tâm hay là cố ý.
Cô vĩnh viễn cũng không thể hiểu rõ anh ta.
“Chuyện giữa chúng ta, không nên nhắc đến, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.” Bởi vì Cổ Thừa Viễn tới gần, Du Nhiên chỉ có thể dựa đầu vào tường.
Trong mắt Cổ Thừa Viễn, toàn thân cô giống như một đóa hoa màu xanh lam trầm tĩnh.
Đóa hoa nho nhỏ, non nớt, yếu mềm, vĩnh viễn nên đặt dưới sự khống chế của anh ta.
“Một năm đó của chúng ta, thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì với em sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Đó là sai.” Du Nhiên nói, lông mày của cô hơi nhăn lại: “Đó là không bình thường.”
“Nếu, mẹ biết chuyện này, em nghĩ bà ấy sẽ cảm thấy thế nào?” Cổ Thừa Viễn hỏi, khóe môi anh ta giống như đang mỉm cười.
Nhìn thấy vẻ mặt của Du Nhiên, anh ta mỉm cười.
“Anh muốn nói với mẹ?” Du Nhiên cảnh giác: “Anh điên rồi?”
“Một ngày nào đó em rời khỏi anh.” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng nói bên tai Du Nhiên: “Chưa biết chừng, anh sẽ vì đố kỵ mà nói ra chuyện này.”
Du Nhiên nghiêng đầu, nhìn ga trải giường, ngay cả ga trải giường cũng một màu xanh lam trầm tĩnh như giấy dán tường, vì vậy, Du Nhiên không kích động, giọng nói của cô cũng nhuộm một màu xanh lam trầm tĩnh: “Tôi tuyệt đối không rời khỏi anh ấy, tuyệt đối không.”
Đúng vậy, cô sẽ không rời khỏi chàng trai trên môi luôn có hương vị đồ ăn thoang thoảng kia.
Vừa may, những món ăn này, đều là những món cô thích.
Cô sẽ không bị uy hiếp, sẽ không rời khỏi Khuất Vân.
“Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.” Du Nhiên tiếp tục dùng giọng nói màu xanh lam trầm tĩnh kia: “Nếu anh làm vậy, có thể, gia đình chúng ta sẽ đau khổ đôi ba năm, nhưng, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại anh nữa, không bao giờ nữa.”
Du Nhiên đang nghiêng đầu, vì vậy, cô không nhìn thấy biểu hiện của Cổ Thừa Viễn, cô chỉ cảm nhận được hơi thở của anh ta, phun lên cổ cô, khi lạnh khi nóng.
Du Nhiên không biết Cổ Thừa Viễn muốn làm gì tiếp theo, nhưng cô biết, chính mình đang sợ.
Rất sợ.
May mà trong giờ phút này, di động của Du Nhiên vang lên.
Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vội vàng vòng qua dưới cánh tay Cổ Thừa Viễn, cầm lấy di động trên tủ đầu giường.
Nhưng, khi vừa nhìn đến thông báo trên điện thoại, Du Nhiên như hít phải một hơi khí lạnh dưới chân núi Himalaya – là Khuất Vân.
Nếu là bình thường, Du Nhiên sẽ vô cùng thỏa mãn với hành động chủ động liên lạc này của Khuất Vân, nhưng hiện tại, cô không nhịn được mà nguyền rủa lòng bàn chân Khuất Vân lở loét.
Cổ Thừa Viễn là ai, anh ta lập tức cảm nhận được sự khác thường của Du Nhiên: “Là hắn gọi tới?”
Nói xong, không có bất kỳ báo trước nào, anh ta đưa tay giật lấy điện thoại.
Lúc này, toàn thân Du Nhiên run lên, lỗ chân lông cũng toát ra một nửa mồ hôi lạnh, một nửa mồ hôi nóng.
Du Nhiên biết, nếu để Cổ Thừa Viễn phát hiện Khuất Vân chính là bạn trai của mình, hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Cô tin chắc rằng Cổ Thừa Viễn sẽ dùng tất cả biện pháp để phá hoại tình cảm vốn không có gì chắc chắn giữa cô và Khuất Vân.
Nghĩ vậy, Du Nhiên quyết tâm, giơ cao chiếc điện thoại còn chưa mua được bao nhiêu ngày, đập thật mạnh lên mặt đất.
Diệt khẩu rồi còn chưa bỏ qua, Du Nhiên xuống giường, dùng chân giẫm mạnh lên thi thể vốn đã phân làm mấy mảnh của cái điện thoại, cố gắng phanh thây nó trong thời gian ngắn nhất.
Không chỉ vậy, Du Nhiên còn đẩy cửa, xông vào phòng bếp. Cầm lấy dao nấu ăn, cố sức băm vằm.
Dưới cố gắng không ngừng và hành động điên cuồng của cô, chiếc điện thoại di động đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra nó nữa.
Sau khi làm xong tất cả, Du Nhiên nằm trên sô pha nghỉ ngơi, thở phì phò.
Không biết từ khi nào, Cổ Thừa Viễn đã ra khỏi phòng, ngồi xuống bên cạnh cô: “Xem ra, em rất sợ anh biết hắn là ai.”
“Đúng vậy.” Du Nhiên thừa nhận: “Tôi phải bảo vệ anh ấy.”
“Ý của em là, năng lực của hắn không bằng anh?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Tôi không biết.” Lời Du Nhiên nói chính là lời nói thật.
Bọn họ, một người là lang, một người là sói, nhìn qua, thực lực dường như không kém nhau là mấy.
“Tôi nói rồi, tôi thích anh ấy, vì vậy, tôi không muốn anh ấy bị thương, mặc kệ anh ấy yếu hay mạnh, điều tôi muốn chỉ đơn giản như vậy.” Đây là câu trả lời của Du Nhiên để đáp trả lại vấn đề này.
Khi Du Nhiên nói xong câu nói đó, Cổ Thừa Viễn nhìn chằm chằm môi cô, giống như còn chờ cô nói thêm điều gì đó.
Qua một lúc rất lâu, Cổ Thừa Viễn mới mở miệng: “Du Nhiên, em biết không? Chỉ vì những lời này của em… Anh sẽ không để em ra đi, tuyệt đối sẽ không.”
Cổ Thừa Viễn nói xong câu đó, không còn làm chuyện gì khác người nữa, anh ta ngồi yên bên cạnh Du Nhiên, mở ti vi, nhìn về hướng đó.
Khi Lý Minh Vũ và Bạch Linh trở về, hai người bọn họ đ