Teya Salat
Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326862

Bình chọn: 9.00/10/686 lượt.

ư thế.

Du Nhiên vốn định cãi nhau với anh một phen, nhưng khóe mắt liếc thấy mấy tình địch còn ở bên cạnh, cô bật người đứng dậy, hai tay ôm lấy thắt lưng Khuất Vân, đầu tựa vào ngực anh, còn không ngừng cọ cọ.

Mấy con sói cái già kia vừa nhìn đã hiểu ý của cô, đều ngượng ngùng bỏ đi.

Chờ người khác đi hết, Khuất Vân vẫn tỏ thái độ như trước, nói với cái đầu đsng cọ cọ kia của Du Nhiên: “Dáng vẻ của em nhìn thật giống một con chó nhỏ dùng nước tiểu đánh dấu lãnh thổ.”

“Vậy anh chính là cột điện!” Du Nhiên đáp trả.

Chỉ là, quả thật là một cái cột điện khiến người ta nhìn mà thích mắt.

Khuất Vân dường như cười khẽ một tiếng, không phát ra tiếng, nhưng Du Nhiên cảm nhận được lồng ngực anh hơi rung rung.

Gã đàn ông dâm dê này, gần đây cười thật nhiều, Du Nhiên không khỏi hoài nghi trước đây anh nghiêm túc như vậy có phải vì muốn tìm bất mãn hay không.

Du Nhiên cắn răng, con mẹ nó, nếu sớm biết nguyên nhân này, cô đã vồ tới giúp anh khai thông từ lâu, cần gì phải nén giận nhiều như vậy?

Đang nghĩ, Khuất Vân dùng tay kéo cái mũ len trên đầu Du Nhiên, nói: “Tới đây, tôi dạy em trượt tuyết.”

Du Nhiên đương nhiên muốn còn chẳng được, vội vàng kéo mũ, tìm kiếm một chỗ đất trống để tránh đụng phải người khác.

Khuất Vân nhìn ra suy nghĩ của cô: “Không cần tìm nữa, ở đây là được rồi.”

Sau đó, anh vẽ một vòng tròn đường kính một mét trên mặt tuyết.

“Thế này thì trượt làm sao?” Du Nhiên cho rằng Khuất Vân đang nói đùa.

“Bây giờ tôi không dạy em trượt.” Môi Khuất Vân đón nhận ánh mặt trời trong trẻo trên đồi tuyết nhưng lại tỏa ra chút cảm giác se lạnh: “Mà dạy em ngã.”

Nói xong, anh đẩy Du Nhiên một cái, Du Nhiên tránh không được, lại đặt mông ngồi trên đất.

Cú ngã này còn bi thảm hơn vừa rồi, Du Nhiên từ trong hoang mang tỉnh lại, muốn chửi to Khuất Vân.

Nhưng Khuất Vân lại đưa một tay ra kéo cô dậy, cũng dịu dàng giúp cô phủi tuyết trên người.

Nhìn thái độ nhận lỗi tương đối tốt của anh, Du Nhiên quyết định không truy cứu tội ác vừa rồi.

Thế như, cô ngàn vạn lần không ngờ rằng Khuất Vân làm vậy là để cô ngã cho tốt – sau khi phủi đi bông tuyết cuối cùng trên người cô, Khuất Vân lại dùng một tay, không chút do dự mà đẩy ngã Du Nhiên.

Vừa đẩy, anh vừa dạy.

“Nhớ cho kỹ, khi ngã xuống, phải cố gắng ngã ra phía sau.”

Du Nhiên lại bị đẩy ngã một lần nữa.

“Hai chân cố gắng khép lại, rời khỏi mặt đất.”

Du Nhiên một lần nữa lại bị đẩy ngã.

“Quan trọng hơn là hai tay phải bảo vệ mặt của mình.”

Du Nhiên vẫn đang bi thương bị đẩy ngã.

Cứ như thế, Du Nhiên như một con lật đật thấp kém, hết lần này đến lần khác bị đẩy ngã trên tuyết.

Khi mới bắt đầu, Du Nhiên còn có thể chửi to hoặc chống lại, nhưng sau một vài lần, đã bị lăn qua lăn lại đến sao bay đầy trời, đầu lóe lên ánh sáng bạc, ngay cả tên họ mình cũng quên, đành phải nghe theo sự giáo dục của Khuất Vân.

Rốt cục, nửa tiếng sau, tư thế ngã của Du Nhiên đã vô cùng hoàn mỹ, Khuất Vân miễn cưỡng hài lòng, bằng lòng để cô nghỉ ngơi.

Du Nhiên cảm thấy mông mình đã thâm tím, khi cô dùng lý do này để lên án Khuất Vân, câu trả lời lại là: “Buổi tối tôi tự mình giúp em bôi thuốc.”

Du Nhiên cắn răng, cót két, cót két một lúc lâu, cuối cùng nói ra được một câu: “Không được… trừ khi hai chúng ta cùng bôi.”

Vì cớ gì chỉ có cô chịu thiệt?

Sau khi giảng giải qua một số kiến thức cơ bản của trượt tuyết, Khuất Vân đưa Du Nhiên tới một nơi không quá dốc, bắt đầu mở một lớp trượt tuyết sơ cấp.

Giữ ván trượt song song… Hai chân rộng bằng vai… Hơi ngồi xổm xuống… Trọng tâm dồn về phía trước…

Khuất Vân bảo Du Nhiên nhớ kỹ những bí quyết này, sau đó tự mình làm mẫu một lần.

Khi leo lên sườn núi một lần nữa, Khuất Vân nhìn thấy Du Nhiên đưa lưng về phía mình, cúi đầu, đứng thẳng.

“Sao vậy?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên lắc đầu không nói.

“Có phải lại ngã hay không?” Khuất Vân nhíu mày.

Du Nhiên vẫn lắc đầu, vẫn không nói.

“Nếu còn im lặng, tôi sẽ kéo em tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện.” Khuất Vân uy hiếp.

“Không phải chuyện này.” Du Nhiên cuối cùng cũng mở miệng: “Là vừa rồi khi anh trượt tuyết…”

“Ừ?” Khuất Vân chờ nửa câu sau của cô.

Du Nhiên giơ hai tay ôm mặt, xấu hổ nói: “Tần suất khua tuyết vừa rồi của anh thật giống tần suất trên giường của anh hôm qua, thật ít nói.”

Khuất Vân: “…”

Du Nhiên lại phủ thêm một màn sương nữa trên tuyết: “Đồ ít nói hư hỏng.”

Khuất Vân: “…”

Gió lạnh phần phật, lưu chuyển giữa hai người, cuốn lên một phiến lá, cộng thêm hai tiếng vù vù.

Khuất Vân hít mấy hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Sắp mười hai giờ rồi, đi ăn cơm trước đã.”

“Ăn cái gì?” Du Nhiên hỏi.

“Có thức ăn nhanh và thức ăn thường, cơm rang đi.” Khuất Vân đề nghị.

Du Nhiên dừng bước, tay trái chống lên thân cây bên cạnh, hai má ửng hồng, cười đen tối không gì sánh được.

“Lại sao vậy?” Khuất Vân hỏi.

“Anh nói cơm rang.” Du Nhiên nói.

“Vì vậy…” Khuất Vân đợi.

“…Đồ ít nói háo sắc.”

“…”

Năm phút sau, hai người tới nhà hàng ăn nhanh.

“Muốn ăn gì?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên dùng ánh mắt ai oán nhìn anh – để tránh xảy ra án mạng giữa sân trượt tuyết, Khuấ