
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ
Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329613
Bình chọn: 7.5.00/10/961 lượt.
nh đã quen với cách cao ngạo này rồi !!!
– La cà ở đâu??? – Anh hỏi nhưng không nhẹ nhàng chút nào
Puny uể oải nắn vai đáp :
– Tôi bị phạt trực nhật mà .___.
– Làm sao bị phạt?? – Như tra hỏi phạm nhân
– Ngủ trong giờ của cô. . .
“ Nếu không phải tại cái kẻ hắc ám như anh thì tôi có bị vậy không??” – Cô ấm ức nghĩ ngợi
Cô đoán anh cũng ngủ trong giờ nhưng thể nào cũng được tha. . .Bởi vì anh không thiếu cách để được cô tha cho. . . Mấy kẻ đẹp trai ấy mà, thế giới của họ khác xa quá lớn !!! Trong khi người ta ngủ thì chẳng làm sao còn cô chăm chỉ đi học và chú ý vào giờ học thì chỉ vì dậy sớm để gọi cái tên ấy dậy mà mất cả giấc ngủ ngàn đô la. . . Lại còn bị phạt trực nhật nữa. Đời học sinh của cô hình như là gắn liền với công việc lao công thì phải !!!
– Vậy mà bị phạt ?? – Anh rất ngây thơ
– Còn không. . . Tôi biết anh dùng mĩ nam kế rồi nên không cần giễu tôi đâu. Người như anh hiểu làm sao được cuộc sống của những người ngoan ngoãn và chăm chỉ như tôi . . . ( Lại tự sướng )
Puny vừa mới đưa tay lên khoa trương phẩm chất cao đẹp của cô thì đập vào mắt anh là đôi tay có vài đường sưng lên. . .
Anh vội cầm tay Puny lên :
– Tay cô . . – Vyl thấy mấy vết xước dài trên tay cô lo lắng
– Lúc lau không cẩn thận . . . – Cô rút tay ra lên tiếng
– Bất cẩn
– Không sao mà. Tôi lên dọn đồ đây. Chắc giờ mẹ tôi cũng về rồi
Chẳng thèm để ý cái người vừa hạ giọng để quan tâm cô , Puny cứ thế chạy vào nhà chuẩn bị thu dọn đồ đạc và . . . rời khỏi đây. Cô chán gặp cái mặt khó ưa của Vyl lắm rồi! Cô muốn về nhà gặp mẹ. . .
– Quay lại. Đưa tay đây – Vyl cất giọng vô cùng lạnh
Cô bé rùng mình quay lại và ngồi xuống ghế sofa sau đó thì trịnh trọng đưa bàn tay hậu đậu lên cho người ta xem xét
Anh cầm tay cô bé lên lật qua lật lại một lúc lâu đến mức cô còn tưởng anh muốn ăn tay cô đến nơi rồi !! Ngắm kĩ vậy để làm gì chứ! Có khác gì lúc mẹ cô đi mua thịt không? Cứ xem tới xem lui mà cuối cùng kết luận một câu : Không mua. . .
– Xem đủ chưa vậy?? – Cô bé gắt lên
Anh bây giờ mới nhận ra mình hơi. . . lâu la quá ! Nhưng mà tự nhiên lại muốn nắm tay cô =))) Bỏ qua suy nghĩ quái gở ấy anh cẩn thận dán urgo cho cô. . . Cách chăm sóc tận tình này có phải anh ta đang bị ma nhập hay không?? Cô bé nghĩ thế !!
– Quỷ tốt bụng nhập vào anh à?? – Cô bé hỏi rất nghiêm túc
Vyl lẳng lặng làm tiếp công việc mà không đáp. Anh chăm sóc cho cô có gì là đáng ngạc nhiên thế không?
(Không đáng ngạc nhiên mà quá ngạc nhiên ấy chứ!!)
______
– Chân em làm sao vậy??
Cô bé nhỏ nhắn ôm chặt lấy đầu gối miệng mếu máo khóc lóc đến là thảm thương làm người ta cũng đau theo rồi kìa !!
– Em . . . em bị ngã
– Sao em lúc nào cũng tự mình hại mình thế?
Cô bé ấy lau nước mắt rồi ôm chầm lấy cậu bé trước mặt
– Tại. .. em bất cẩn! Nhưng mà từ giờ có anh Hạt Dẻ rồi , em có ngã cũng không cảm thấy đau bởi vì. . . em biết anh sẽ chăm sóc em mà !!
Cậu bé ấy cũng mỉm cười ôm lấy cô bé dễ thương kia rồi dịu dàng xoa đầu cô:
– Ừ. Em muốn anh chăm sóc nên cố tình đúng không??
– Gì cũng được. Miễn là anh Hạt Dẻ chăm sóc em là được rồi. . . Anh sẽ ôm em mỗi khi em ngã nhé!!
Bị một cái gõ đầu rõ đau. Cô bé lém lỉnh xoa đầu rôi nhướn môi:
– Anh lại đánh em !!
– Lớn rồi phải tự chăm sóc bản thân chứ! Anh không lo cho em cả đời được!!
Cô bé níu tay cậu bé lắc qua lắc lại một hồi, nũng nịu :
– Tại sao?? Tại sao sao sao sao ??? Em ứ chịu đâuuuuu ! Anh phải ôm em mỗi ngày cơ !! Em thích anh lắm, anh Hạt Dẻ !!!
Rồi lại lao vào người cậu ôm thật chặt. . .
Cô bé cứng đầu ấy ngày nào cũng như ngày nào, lúc thì đòi ôm, nắm tay , lúc thì đòi xoa đầu, lúc thì muốn được cõng, khi thì nổi hứng đòi cậu đọc sách cho nghe toàn chuyện về Hoàng Tử và Công chúa khiến cậu ngán ngẩm. . . Cô bé ấy giỏi làm nũng và ăn thôi !! Nhưng điều ấy làm cậu bé cảm thấy thích thú !! Thích đến không nỡ rời xa. . .
__ Một mảnh kí ức lại ùa về khiến trái tim Vyl đau đớn___
“ Anh ta làm sao thế nhỉ?” – Cô bé thầm nghĩ nhưng rồi lại bỏ qua ngay
Cô nghĩ nên dọn đồ ngay để còn về sớm. . . Thế là cô bé đứng lên đi lên tầng bỏ lại Vyl với quá khứ anh không muốn nhớ lại
– Cô chủ ! Cô đi luôn sao? – Anh quản lí thấy Puny liền lên tiếng
– Cháu đi rồi bà và mọi người buồn lắm đấy – Bà quản gia nắm lấy tay cô bé giọng buồn buồn
Cô không nỡ nhất chính là xa anh quản lí và bà quản gia hai người họ rất quý mến và quan tâm tới cô vì thế ở đây cô cảm thấy ấm áp hơn. . . Cô không nỡ xa họ. . .
– Mẹ cháu về nhà thì cháu cũng phải về thôi. Cháu rất vui vì được mọi người chào đón. Khi nào rảnh cháu sẽ tới chơi với bà. Cháu đi đây.
– Ừ. Nhớ tới nhé
Bubu từ đâu nhảy ra quấn lấy chân Puny, cọ cọ người vào chân cô bé. . .Cô nhấc bổng Bubu lên hôn nó rồi lên tiếng:
– Bubu của chị phải ngoan đấy!!! Giờ chị đi rồi mới hối hận phải không? Ai bảo em có sắc là quên chủ luôn. . . Từ giờ ở với cái tên hắc ám ấy phải cẩn thận đấy nhé!!
Cô bé lên xe Vyl đi về còn anh quản lí sẽ chở đồ tới nhà cho cô bé. Sao lòng cô bé lại thấy tiếc nuối vậy chứ ! Về nhà lẽ ra phải vui mới đúng. Chẳng phải đây là gi