XtGem Forum catalog
Chàng Trai Không Biết Yêu

Chàng Trai Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322464

Bình chọn: 9.00/10/246 lượt.

uồn thiu , mâm cơm lạnh tanh, lặng ngắt dọn lên bàn. Cả con Sen cũng ngồi bó gối nơi góc cầu thang, mắt hoe hoe đỏ.

– Nội… Ba ! Chuyện gì thế ?

Bước vội đến bên bà, Hữu Bằng lo lắng. Đôi mắt ngước lên, bà nhìn anh một cái u buồn rồi chuyển nhanh về phía ông Thái :

– Chuyện này con nói đi.

– Con không nói được đâu . – Ông Thái lắc đầu chậm rãi – M”a nói hay hơn.

– Ta làm sao mà nói được bây giờ.

Giọng bà nghèn nghẹn . Hữu Bằng can’g lo sợ cuống cuồng :

– Có chuyện gì a ? Sao thái độ của nội và ba úp mở lạ lùng thế.

– Số là… – Bà ngập ngừng rồi lắc đầu đau khổ – Nội không nói được . Sen ! Hay là con nói đi.

– Dạ – Đưa tay quẹt ngang mắt, con Sen thút thít rồi khóc oà lên – Cậu Bằng ơi ! Em bé trong bụng cô Nghi bị mất rồi.

– Tưởng chuyện gì ? – Hữu Bằng thở phào ra nhẹ nhõm – Ô ! Sao hả Sen ! Mày vừa nói gì ?

Thấy mọi người đồng tròn xoe mắt nhìn mình kinh ngạc, Hữu Bằng giật mình chợt nhớ . Anh đã có một phản ứng không đúng với một người cha nghe ti con mình bị mất.

– Dạ, con nói em bé trong bụng cô Nghi bị mất rồi . – Con Sen lặp lại.

– Hả ?

Chiếc cặp da trong tay bị buông cho rơi xuống đất , Hữu Bằng cố thể hiện một sự buồn đau, mất mát . Nhưng… phải buồn cỡ nào mới đúng đây ? Để có cảm giác thật , anh cố tưởng tượng ra mình vừa bị mất một hợp đồng :

– Sao lại như thế chứ ?

– Tất cả cũng tại con . – Bà Thanh buồn rầu ngước mắt lên trách nhẹ – Con không cho Tịnh Nghi sử dụng chung toilet nên mới ra nông nỗi.

Khốn kiếp ! Hữu Bằng mắng thầm trong bụng . Đúng là cay như cà cuống chết đít vẫn còn cay, khéo lựa lý do để anh bị nội và ba trách móc.

– Con mau vào với vợ con đi, nhớ lựa lời an ủi đó . Từ sáng đến giờ, vì quá buồn rầu , nó không chịu ăn uống gì.

– Vâng . – Hữu Bằng gật đầu nhanh- Mà ba và nội cũng đừng đau lòng quá . Sẩy mất thì thôi, mai mốt sanh đứa khác, lo gì.

Nói rồi không để ý đến vẻ mặt của ba và nội , Hữu Bằng đi thẳng lên lầu, lòng thầm lo sợ . Liệu mình có đi sai nước cờ không ? Rũ được nỗi lo cho ba và nội , hay khiến họ phải phiền lòng ? Cuối cùng, mọi chuyện chỉ có ả Tịnh Nghi kia là được lợi.

Ách xì… ách xì…

Vừa bước vào ph’ong, Hữu Bằng bỗng bị hắc hơi liên tục , tối tăm cảm mặt mày . Có mùi gì lạ quá, tựa như mùi đàn bà đẻ.

– Sao vậy ? Cảm rồi à ?

Tiếng Tịnh Nghi văng vẳng . Hữu Bằng ngẩng đầu lên , giận đùng đùng khi nhận ra cô ả đang chễm chệ nằm dài trên giường nệm của mình, miệng nhồm nhoàn nhai trái ổi xanh to tướng.

– Lại lên giường tôi nằm hả ? Sao mà cô lì thế ?

– Không phải lì đâu . – Tịnh Nghi ngọam một miếng ổi to – Tình thế bắt buộc thôi . Tôi bị sẩy thai , dĩ nhiên là phải nằm trên giường rồi . Cứ năm phút một lần, nội và ba anh lại vào thăm , làm sao tôi xuống nằm ở salon được.

Hừ ! Cứng lời , Hữu Bằng không còn lý lẽ . Đưa tay nới lỏng cà vạt , anh gằn giọng :

– Cô cũng khéo chọn lý do lắm đó . Đừng tưởng tôi không biết cô muốn lợi dụng cơ hội trả đũa tôi . Liệu hồn đấy !

Nhún vai không trả lời , Tịnh Nghi chấm mạnh trái ổi vào gói muối ớt đặt trên đầu giường. Hữu Bằng trông thấy , kêu lên hốt hoảng :

– Trời ơi, trời ! Cô định báo hại cho kiến lên cắn tôi nữa , phải không ?

– Đừng lo . – Tịnh Nghi vẫn thản nhiên – Kiến không ăn muối đâu.

Lại không có lý do bắt bẻ . Chưa kịp tìm ra lý do khác trả đòn, anh lại phải hắc hơi vì… một mùi dâu , nó dường như được phát ra từ người của Tịnh Nghi.

– Cô xức thứ dầu quái quỷ gì mà hôi thế ?

– À ! Dầu Hồng Hoa . – Tịnh Nghi cười vui vẻ – Thứ dầu mấy bà đẻ hay xài đó mà.

Trời đất ơi! Hữu Bằng nghe kinh hãi . Trong đời anh sợ nhất mùi dầu nóng, kế tiếp là mùi Nhị Thiên Đường.

– Cô xuống mau, không khéo trây đầy giường tôi đó.

Cốc… cốc… cốc…

Tiếng gõ cửa chợt vang đột ngột, Tịnh Nghi và Hữu Bằng đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai cùng nhau quýnh quáng . Ba và nội vào đó… nằm xuống mau đi.

Tịnh Nghi vội vã nằm xuốgn giường, còn Hữu Bằng lật đật chạy đến ngồi cạnh bên cô mà lòng đầy ghê sợ . Trời ơi ! Mùi dầu nồng nặc quá, dễ chừng Tịnh Nghi đã đổ cả chai dầu lên người vậy.

Chỉ kịp kéo chiếc chăn lên đắp nửa thân người, cánh cửa đã bật mở ra. Ông Thái và bà Thanh hớt hãi bước vào :

– Xin lỗi, vì gõ cửa lâu quá không thấy động tịnh gì , nội sợ . – Nói đến đây, bà bỗng kêu lên hốt hoảng – Tịnh Nghi ! Cháu ăn ổi hả ?

– Dạ…

Tịnh Nghi còn lúng túng , Hữu Bằng đã giật mạnh trái ổi khỏi tay cô :

– Không có… Con ăn.

Nói rồi, thấy mắt nội vẫn chưa tin lắm , Hữu Bằng vội đưa trái ổi lên miệng cắn một miếng to , nhai rau ráu :

– Không hiểu sao , dạo này con thèm ăn chua quá.

Nhìn ông Thái một cái, bà Thanh bước lên nắm lấy tay Tịnh Nghi , ân cần hỏi :

– Con thấy đỡ chưa ?

– Dạ , cám ơn nội , con đỡ nhiều rồi.

Tịnh Nghi trả lời vẻ yếu ớt . Bà Thanh lại lấy chai Hồng Hoa dầu ra, đổ đầy lên chân Tịnh Nghi . – Con nhớ phải thoa dầu thường xuyên đó . Một lần sẩy bằng ba lần sanh , không dễ ngươi được đâu . Hữu Bằng ! Nội giao chai dầu này cho cháu . Cứ cáhc nửa tiếng thì thoa một lần . Ráng đi con. Ngày trước , lúc mẹ con sanh con , bà nhớ ba con phải thức suốt mấy ngày lo săn sóc . Nói có mặt nó đây , bà kh