Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322810

Bình chọn: 7.00/10/281 lượt.

âu lắm. Và cô sẽ chẳng giật mình thức dậy đâu, nếu không bất ngờ bị một vật gì đó thật nặng đập mạnh xuống người mình, rồi thêm một cái gì thật nặng mùi phủ lên mặt mũi cô nghe khăm khẳm.

ng tay hất tung cái vật nặng mùi ra khỏi mũi mình, Tịnh Nghi nhìn thấy ngay dáng một người đàn ông to tướng. Dù gã quay lưng lại, cô cũng nhanh ***ng nhận ra Hưu Bằng. Gã chồng hờ của cô đang làm gì thế nhỉ ?

Ồ ! Gã đang thay quần áo. Và rất vô duyên, rất không ý tứ ném vung *** áo quần lên người cô. Cái vật nặng đập mạnh xuống bụng cô lúc nãy là chiếc quần Jean, còn cái miếng có mùi khó chịu kia không gì khác hơn là chiếc áo sơ- mi của gã.

Hừ ! Chưa kịp bất bình, Tịnh Nghi đã xanh máu mặt. Hữu Bằng quên mất sự hiện diện của cô rồi sao, mà … cởi hết quần áo ra vậy. Cả chiếc quần lót nhỏ xíu kia … cũng toan cởi nốt không chừa …

– Á … á … – Sợ gã sẽ cởi luôn mảnh vải cuối cùng, bày ra hình dạng nguyên thủy của mình, Tịnh Nghi vội kêu lên – Dừng lại ! dừng lại đi !

Hả ! Giật bắn người lên, Hữu Bằng quay nhanh người lại rồi sững người ra chết điếng. Liêu trai chí dị chăng ? Bổng nhiên trên giừơng ngủ của anh xuất hiện một con hồ ly tinh đầu tóc bờm xờm vậy ? Nửa người được chiếc khăn của anh đắp kín, nửa người đang ngồi nhỏm dậy, đôi mắt trợn trừng nhìn anh như quái vật.

À ! Bây giờ mới giật mình chợt nhớ, Hữu Bằng chụp chiếc khăn treo trên giá quấn nhanh vào bụng mình, cũng như hoàn hồn kịp tỉnh nhớ ra. Hôm nay là ngày Tịnh Nghi đến nhà anh làm vợ như đã hẹn. Trời ơi ! Sao anh vô tâm … quên mất chứ ?

Nhưng …ai cho cô ta vào phòng ngủ của mình ? nhìn đống chăn nệm bị Tịnh Nghi làm nhàu nát, Hữu Bằng kêu lên giận dữ :

– Nửa đêm, sao bổng dưng chui vào phòng người ta hả ?

– Không phải tự dưng đâu. – Chẳng dám nhìn thẳng vào bộ ngực trần quá vạm vỡ của Hữu Bằng, Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí – Tại nội và ba anh bắt tôi vào đây đó.

– Sao hả ? – Quên nỗi bực mình, Hữu Bằng ngồi luôn xuống mép giường, quan tâm hỏi – Chuyện thế nào ? suôn sẻ chứ ? Họ có nghi ngờ chút nào không ?

Nhỏ lớn chưa từng ngồi gần một người đàn ông, nhất là người đàn ông đó lại ở trần, ngoài chiếc quần con chỉ quấn một cái khăn, Tịnh Nghi cảm thấy ghê ghê. Nhích vội vào sát góc tường, cô nhăn mặt :

– Anh mặc quần áo vào đi. Để như vậy, nói chuyện … e không tiện.

– Hả ?

Thốt lên một tiếng rồi mới nhận ra cách ăn mặc của mình kỳ cục quá, khiếm nhã vô cùng, Hữu Bằng thấy quê quê. Lại bị con gái sửa lưng nữa. Thật là mất mặt, mất phong độ quá chừng.

– Áo của anh đây. – Không nhận ra vẻ khó chịu trên mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi nhặt chiếc áo lên trao cho anh – Mặc vào đi !

Xưa nay vẫn quen thói độc tài, Hữu Bằng ghét nhất là phải vâng lời ai đó. Nên dù rằng biết mình sai, anh vẫn bướng bỉnh trừng đôi mắt :

– Sao không tiện ? Ai bắt cô nhìn mà ngại chứ ? Đây là phòng của tôi, tôi muốn mặc gì tùy thích. Không muốn nhìn thì nhắm mắt lại đi.

Sao lại ăn nói ngang tàng như vậy nhỉ ? Tịnh Nghi nghe lạ lẫm. Thật chẳng đúng phong cách một giám đốc chút nào. Cứ như Nhật Hà em cô lúc cãi chày cãi cối.

– Tôi không nhắm mắt lại cũng chẳng thèm tranh cãi đâu. Tôi làm người, it nhiều có chút nguyên tắc riêng của mình. Nếu anh không tôn trọng tôi, tôi sẽ không làm nữa. Hợp đồng … sẽ chấm dứt tại đây.

Nói xong, cô đứng dậy xăm xăm bước nhanh ra cửa. Hữu Bằng vẫn ngồi yên bất động, thi gan. Anh không tin Tịnh Nghi dám bỏ về đâu. Với số tiền năm triệu bỏ ra, anh muốn cô phải hiểu nơi đây anh là ông chủ và … người duy nhất phục tùng mọi mệnh lệnh là cô. Cô không thể bắt bẻ, buộc anh thế này, thế nọ.

Đến đồn cảnh sát thì sao ? Mồ hôi rịn ra khắp thái dương, Tịnh Nghi bắt đầu nhận ra tai họa đang dần đến với mình. Đến đồn cảnh sát với chiếc khăn độn trong bụng, cô biết mình nói gì người ta cũng chẳng tin đâu. Mọi người sẽ tin vào lời phủ nhận của Hữu Bằng , sẽ cho cô là kẻ đặt điều , phá họai danh dự hạnh phúc của Hữu Bằng, sẽ bỏ tù… sẽ bắt cô bồi thường danh dự. Ôi… Hữu Bằng ! Tại sao gã lại hại cô ra nông nỗi ?

Phải tự cứu mình thôi. Tinh Nghi vụt thóat dòng suy tưởng. Trút nhanh xấp hình trong chiếc giỏ da đeo bên người ra , cô hét lớn :

– Tôi không đặt điều , không vu khống cho Hữu Bằng. Rõ ràng anh ấy có quan hệ tình cảm với tôi… những tấm hình này sẽ làm chứng cho tôi.

Hơn năm mưoi tấm ảnh chụp cảnh Hữu Bằng và cô âu yếm yêu nhau được chuyền tay khắp các vị khách mời. Nét mặt ông Thái lập tức giãn ra. Thật lạ , khi sự thật được chứng minh con mình hư đốn, ông chẳng những không buồn, còn lộ vẻ mừng hớn hở.

– Đúng rồi. – Ông gật đầu thừa nhận rồi quay sang nhìn Tịnh Nghi, dịu dàng nói :

– Cháu đừng sợ , cứ đứng đây. Mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi. Hữu Bằng ! Con nói gì nói , sự thật rành rành này.

– Con… – Cầm lấy xấp ảnh từ tay cha, Hữu Bằng nhẹ nhún vai một cái nói cất giọng tỉnh như không – Con không chối đã quan hệ tình cảm với cô ta… Nhưng… làm sao biết được đứa con trong bụng cô ả là của con kia chứ.

Bốp !

Hữu Bằng chưa nói dứt lời , Tịnh Nghi đã thấy bàn tay mình vung mạnh tát vào mặt gã. Khốn kiếp ! Hại cô điêu đứng còn chưa đủ, gã còn ng


Insane