Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323423

Bình chọn: 8.5.00/10/342 lượt.

ất ngủ thôi.

– Đừng hòng !

Lòng bổng dưng xao động trước câu đùa ghẹo của anh, Tịnh Nghi quay mặt sang nơi khác. Vẻ hờn dổi trẻ con của cô lúc này sao đẹp lạ. Hữu Bằng chỉ muốn nghi mãi nó vào lòng. Một cái gì thôi thúc khiến anh chỉ muốn làm đẹp lòng cô giữa phút này.

– Bó hoa đó sự thật tôi đã mua với ý định xin lỗi cô vì đã để cô chờ. Nhưng… nếu cô không tin thì…

Với tay ra ban công, hái một đóa dạ lý hương, Hữu Bằng trao nó cho cô

– Thì đây, bông hoa này tự tay tôi hái đến cho cô. Cô chịu rồi chưa hả ?

– Hổng chịu luôn.

Giật mạnh đóa dạ lý hương từ tay anh, Tịnh Nghi quay đi tủm tỉm cười. Hữu Bằng nhẹ xoa tay :

– Bây giờ, về ăn cơm tiếp chứ ?

– Anh đã ăn tiệc rồi mà.

Tịnh Nghi xoay xoay cành hoa nhỏ trong tay. Cô không muốn ăn cơm, dù trong bụng hãy còn đói lắm. Phút này, cô chỉ muốn đứng đây, cạnh bên anh mãi.

– Tôi ăn rồi nhưng vẫn chưa no, vào trong đi nào, đừng mè nheo, giận dỗi nữa.

Nói rồi, anh bỏ vào trước, Tịnh Nghi đành lẽo đẽo bước theo sau. Bưng chén cơm lên, Tịnh Nghi bỗng nói :

– Món canh thuốc bắc, tôi đếm di đếm lại chỉ có bảy tám vị thôi, đâu đủ mười ba như người ta nói chứ ?

Đang múc một muỗng canh cho vào miệng Hữu Bằng ngơ ngác :

– Cái gì mười ba hả ?

Tịnh Nghi thản nhiên :

– Thì món canh này nè. Không hiễu sao lần nào thấy mình ăn, mấy đứa tiếp viên lại tủm tỉm cười. Tôi hỏi thì chúng bảo cười tụi mình ăn canh ” thập tam thái bảo”

– Hả ?

Ngụm canh suýt tí đã bay hết ra ngoài, đôi mắt Hữu Bằng trợn tròn sợ hãi. Tịnh Nghi lo lắng:

– Hữu Bằng! anh sao vậy ?

– Không sao.

Hữu Bằng đặt vội chén canh trở xuống bàn. Tịnh Nghi lại hỏi :

– Nghe nói món canh ” Thập tam thái bảo ” này bổ lắm phải không ? Mà nó bổ gì, anh có biết không hả ?

– Tôi không biết đâu.

Lắc đầu trả lời cô mà Hữu Bằng nóng bừng lên. Nội và ba ghê gớm thật, lại bắt đầu giở trò rồi. Chắc họ lại nôn có cháu bồng để nựng đây mà.

– Rừng thông. Ôi, đẹp qúa!

Vừa bước xuống xe, chưa kịp đứng yên, Hữu Bằng đã bị Tịnh Nghi xô té nhào về trước. Hai cánh tay dang rộng, cô chạy ào lên đồi trong tiếng cười vui của mọi người.

– Có cô vợ ngây thơ như Tịnh Nghi thú vị thật đấy.

Đưa tay đỡ Hữu Bằng, Minh Long mĩm cười an ủi.

– Vâng

Hữu Bằng cười ngượng nghịu

– Thú vị đến… dở khóc dở cười.

Có lẽ câu này Hữu Bằng nói đúng nên ông Trần và kỹ sư Long không lên tiếng cãi. Cái dở khóc dở cười của anh, lúc sáng họ đã một phen chứng kiến rồi.

Trước khi vào Đà Lạt, đoàn du lịch dừng chân tạm nghỉ ở thác Pren. Giữa lúc mọi người còn lo uốn éo, vung vẫy tay chân, Tịnh Nghi đã lý lắc trèo tuốt lên cao tìm kiễu chụp hình. Nghieng qua, lắc lại làm dáng thế nào không biết, hình chưa chụp được “pô” nào đã ùm một cái lộn nhào xuống nước. Báo hại Hữu Bằng một phen mất vía, phải nhảy theo xuống thác cứu cô. Còn đang loay hoay giữa dòng tìm phương hướng, đã nghe giọng Tịnh Nghi vang lớn trên bờ. Thì ra, cô biết bơi nên không sao cả.

Vừa mừng, vừa giận, Hữu Bằng dằn dỗi bước lên bờ. Không ngờ mỏm đá kia trơn trợt qúa làm anh té bổ nhào. Người thì không sao, nhưng ống quần thì… bị rách một đường dài, khiến những người đứng gần không nhịn được, phá lên cười lớn.

Quê qúa là quê. Hữu Bằng như con nít giận cô từ sáng đến giờ không thèm nói chuyện. Vừa rồi, nếu không nể tình ông Trần với Minh Long, anh đã ở luôn trong khác sạn không thèm đưa cô ra đồi thông hóng gió đâu.

– Hữu Bằng ! anh nhìn xem, tôi nhặt được một lẳng đầy trái thông nè.

Từ trên đồi cao, Tịnh Nghi xách một lẳng đầy những trái thông chạy ào xuống. Mái tóc bồ câu và chiếc đầm của cô phất phơ giữa chiều nhạt nắng thơ mộng một cách lạ thường. Ngẫn người ra nhìn cô không chớp, Hữu Bằng thầm hỏi : Thì ra con gái cũng có lúc không đáng ghét như anh tưởng.

– Trời ơi! Hữu Bằng ! anh xem ne…

Thắng gấp trước mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi bẽn lẽn thơ?

– Những trái thông mới đẹp làm sao… nó rụng đầy mặt đất chẳng có ai nhặt cả, dân Đà Lạt sao ngốc thế này không biết ?

– Dân Đà Lạt ngốc ư ?

Đôi mày ông Trần khẽ nhíu

– Vì sao thế ?

– Vì họ đã bỏ phí một

Sợ Hữu Bằng bắt mình về, Tịnh Nghi năn ni?

– Rừng thông đẹp qúa

– Ừ

Hữu Bằng nhẹ gật đầu

– Họ đanh nhìn chúng ta kìa, mau làm cái gì đi, kẻo bị nhi ngờ mất.

– Vậy. Anh đuổi tôi đi.

Tịnh Nghi cười lý lắc rồi tung chân sáo chạy nhanh. Hữu Bằng Ngơ ngác giây lâu, rồi cũng mỉm cười đuổi theo cô. Muốn chạy đua với Hữu Bằng à ? Cầm chắc thua trong tay đi, Tịnh Nghi. Dừng quên, lúc nhỏ Hữu Bằng này từng đoạt quán quân môn chạy bộ.

Nhưng Tịnh Nghi thật tinh ranh, chỉ ít phút là phát hiện ngay mình không thể chạy nhanh hơn anh được, lập tức đổi chiến thuật, không chạy đường trường cho anh bắt mà vòng vèo quanh những thân cây. Mỗi lần bị Hữu Bằng bắt hụt là cô phá lên cười nắc nẻ. Tiếng cười thật trong, giòn tan như sương lạnh. Cứ kiểu này đến tối cũng chưa chắt bắt được Tịnh Nghi, Hữu Bằng dừng chân, lắc đầu trong hơi thở dồn dập :

– Thôi, ăn gian qúa. Không chạy nữa

– Về à ?

Tịnh Nghi Tiếc rẻ. Hữu Bằng mỉm cười :

– Chưa về được. Chú Trần, Minh Long còn ngồi dưới chân đồi, họ sẻ ngạc nhiên khi thấy chúng ta về sớ


Duck hunt