Polaroid
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325755

Bình chọn: 9.00/10/575 lượt.

trả tiền điều trị.

“Đều là do con bé Đường Lâm cùng tên khốn nạn họ Trịnh đó bày trò hãm hại, Tịch Duệ Nam mới gặp phải tai nạn bất ngờ này. Làm thế nào để liên hệ với người nhà họ Đường, mình sẽ tìm bọn họ nói chuyện, còn phải đòi phí điều trị nữa.”

Bạc Hà can ngăn: “Thôi, bỏ đi, Đường gia cũng đủ phiền phức rồi, cậu đừng đi gây thêm rắc rối nữa. Hơn nữa, lúc bà Đường đẩy Tịch Duệ Nam cũng chỉ bị thương nhẹ, khi đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bây giờ lại tìm người ta nói bị thương nặng phải nằm viện, vậy làm sao mà nói rõ ràng được?”

“”Vậy bọn họ ít nhiều cũng phải trả một phần viện phí chứ? Bạc Hà, cậu đã phải trả đến gần năm vạn tệ phí điều trị rồi…””

An Nhiên đang nói đột nhiên giật mình dừng lại, ở trước mặt Tịch Duệ Nam mà nói đến chuyện phí điều trị thì không hay lắm. Bạc Hà cũng vô thức liếc nhìn anh một cái, vừa khéo chạm phải ánh mắt vô cùng phức tạp của anh: “Tôi sẽ trả cô. Năm vạn tệ này, bây giờ tôi không có, sau này bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách trả cho cô.”

2

Vết mổ của Tịch Duệ Nam khôi phục từng ngày, bác sĩ nói ở thêm một tuần nữa là có thể xuất viện.

Mấy ngày này, hằng ngày chạy đến bệnh viện chăm sóc anh đã trở thành chuyện quan trọng nhất đối với An Nhiên. Mỗi ngày sau khi tan làm cô ấy đều đến thăm anh, cho anh ăn cơm, nói chuyện với anh, giúp anh giặt quần áo. Phần việc của Bạc Hà cơ bản đều chuyển sang cho cô ấy làm, chỉ có hai lần đưa cơm mỗi ngày vẫn là việc của cô. Một là vì An Nhiên đi làm không có thời gian nấu nướng, hai là cô ấy cũng không giỏi việc này, trình độ nấu nướng chỉ giới hạn ở mức có thể làm chin thực phẩm sống mà thôi.

Bây giờ Bạc Hà đến bệnh viện chỉ để đưa cơm, không cần ở lại nói chuyện với Tịch Duệ Nam. Có An Nhiên ở đây, anh nhận được sự quan tâm và chăm sóc tận tình đến mức không thể tận tình hơn được nữa, cô chẳng cần phải thêu hoa trên gấm làm gì. Thỉnh thoảng ở lại lâu hơn đều là vì bác sĩ tìm cô nói chuyện, bởi từ đầu chí cuối, người nộp các khoản viện phí đều là cô, nên bác sĩ có chuyện gì đương nhiên sẽ tìm cô trao đổi. Hôm nay bác sĩ nói là có một loại thuốc tiêm nhập khẩu mới, tuy giá cả hơi đắt nhưng có tác dụng khá tốt với việc hồi phục sức khoẻ của bệnh nhân sau khi làm phẫu thuật.

Bác sĩ còn chưa nói xong, Tịch Duệ Nam nằm trên giường bệnh đã cắt ngang: “Không cần đâu, tôi cảm thấy mình đã hồi phục rất tốt rồi.”

Bác sĩ gặp phải lời từ chối thì cười rồi rời đi. Bạc Hà chẳng buồn suy nghĩ, đuổi theo ra ngoài phòng bệnh. “Bác sĩ, nếu thuốc có tác dụng hỗ trợ thì cứ tiêm đi, giá cả không thành vấn đề.”

Lúc quay trở lại phòng bệnh, Tịch Duệ Nam có vẻ không thể nhẫn nhịn được, hỏi: “Vì sao cô phải tiêu nhiều tiền vì tôi như vậy, cô có biết là tôi không muốn tiêu tiền của cô không?”

“Không phải là tôi tiêu tiền cho anh, mà đang gắng hết khả năng để sửa chữa những sai lầm cho mình gây ra. Biết là anh không muốn tiêu tiền của tôi nhưng không muốn tiêu cũng đã tiêu rồi, thêm một chút, bớt một chút thì có gì khác nhau đâu? Anh đã nói sau này sẽ trả lại tôi mà, đến khi đó thì chẳng phải hai bên không còn nợ nần gì nhau sao?””

Tịch Duệ Nam trầm mặc rất lâu: “Trả hết tiền rồi thì thật sự có thể chẳng nợ nần gì nhau nữa sao?”

Giọng nói vô cùng hoang mang và thê lương, Bạc Hà vô thức quay đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt của anh – một đôi mắt đen ẩn chứa đầy tâm tư phức tạp.

Cô chẳng nói gì, cầm chiếc cặp lồng rỗng kia quay người rời đi. Sau khi đi khỏi bệnh viện rất xa, cô vẫn như cảm thấy có một đôi mắt dõi theo ở sau lưng, bám theo cô không rời.

Cuối tuần này, Bạc Hà lại phụng mệnh mẹ về Quý gia ăn cơm tối, bữa tối của Tịch Duệ Nam hôm nay do An Nhiên phụ trách. Ngày hôm sau, An Nhiên gọi điện đến nói với cô, đồ ăn tối qua cô ấy làm, Tịch Duệ Nam tuy chẳng nói gì cả, nhưng dáng vẻ ăn rất miễn cưỡng.

“Xem ra tài nghệ nấu nướng của mình thực sự không tốt, lát nữa phải đi mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn về học cho tử tế.”

“Cậu lại muốn học nấu ăn nữa à?”

“Đương nhiên phải học, hai hôm nữa là Tịch Duệ Nam xuất viện rồi, bác sĩ nói cậu ấy xuất viện thì ít nhất phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tháng nữa, mình định đón cậu ấy đến chỗ mình ở. Cho nên phải luyện tay nghề nấu nướng, nếu không thì cậu ấy ăn ngon làm sao được.”

Dự định của An Nhiên khiến Bạc Hà sững sờ, sau khi Tịch Duệ Nam xuất viện, cô ấy muốn đón anh đến nhà cô ấy. Bạc Hà lập tức phản đối: “An Nhiên, làm sao cậu có thể đón Tịch Duệ Nam đến chỗ cậu được? Cậu cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Phó Chính chứ? Đến bệnh viện chăm sóc anh ta còn có thể nói là giao tình của bạn học cũ, nhưng đón anh ta đến chỗ cậu sống thì…”

An Nhiên nhanh nhẹn cắt lời cô: “Mình không cần nghĩ đến cảm nhận của Phó Chính nữa, mình và anh ấy đã chính thức chia tay rồi.”

“Cái gì?””Bạc Hà vô cùng kinh ngạc. “”Hai người chia tay khi nào?”

“”Chính là hôm nay, sau khi mình quyết định sẽ đón Tịch Duệ Nam đến nhà mình, mình đã gọi điện thoại nói rõ ràng với Phó Chính.”

Bạc Hà sững sờ hồi lâu mới nói lên lời: “Chuyện lớn như thế mà cậu lại gọi điện thoại để giải quyết sao, nếu mình là Phó Chínhh, mình nhất định bị