
àm phiền đến nhau.
An Nhiên tin là thật. “Mình đã nói rồi mà, cậu ấy qua đó sống sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu đâu. Cậu ấy rất yên tĩnh, có lúc cả ngày cũng không nói quá ba câu, hoàn toàn không phải là tính khí ngạo mạn, dễ kích động như hồi lớp mười nữa. Cậu ấy thực sự thay đổi rất nhiều.”
Bạc Hà thầm cười khổ, thay đổi rất nhiều sao? Chưa chắc. Yên tĩnh, trầm mặc chỉ là một lớp áo khoác do thời gian và hoàn cảnh sống của những năm qua trao tặng cho anh, trong xương cốt an, thực sự vẫn là cậu thiếu niên kích động của năm đó.
Cô chuyển chủ đề: “Phó Chính vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại sao?”
An Nhiên đã ở bệnh viện túc trực bên Phó Chính năm ngày rồi, anh vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, tình hình không có gì thay đổi, bác sĩ nói, nếu tiếp tục như thế này, không loại trừ khả năng sẽ thành người thực vật.
Chẩn đoán của bác sĩ đương nhiên mọi người không dám nói với bố mẹ Phó Chính biết, không thể để cả hai cụ già đáng thương cùng ngã gục. Lãnh đạo lớn nhỏ bên phía cảnh sát lần lượt đến thăm, gần như ai cũng tìm An Nhiên nói mấy câu. Nội dung phần lớn giống nhau, đều là xin cô trong thời điểm quan trọng này, nhất quyết đừng giũ tay bỏ mặc, giúp bố mẹ Phó Chính trụ vững. Nói đi nói lại, nói tái nói hồi, ý đại khái là chỗ này cần có cô ấy, vô cùng cần cô ấy, giống như trái đất không thể không có mặt trời. Thậm chí bên tạp chí, phía cảnh sát cũng phái người đến xin nghỉ giúp cô, tạp chí vô cùng phối hợp, thoải mái phê chuẩn cho cô nghỉ một tháng có lương để cô đi chăm sóc “người bạn trai anh dũng xả thân cứu người.”
An Nhiên nói những điều này với Bạc Hà, cười khổ. “Mình không thoát thân nổi rồi, trừ phi lương tâm của mình để cho chó ăn mất rồi mới có thể không lo, không quản đến sự sống chết của cả nhà Phó Chính lúc này.”
Lời lẽ nghe như là oán trách nhưng Bạc Hà lại hiểu rất rõ cô bạn thân nhiều năm của mình. “Cậu không bỏ đi, không phải hoàn toàn vì lương tâm của cậu mà bởi vì cậu thực sự vẫn còn tình cảm với Phó Chính. Vào lúc này, cậu không thể vứt bỏ anh ấy được.”
An Nhiên nhìn Phó Chính đang hôn mê trên giường bệnh, rất lâu sau mới trả lời Bạc Hà: “Có lẽ vậy. Vào thời khắc nghe tin anh ấy xảy ra chuyện, trái tim mình như nhảy ra khỏi ngực.”
Khi Bạc Hà rời khỏi phòng bệnh, An Nhiên tiễn cô ra tận cửa, vừa khéo gặp một cô gái trẻ ôm hoa tươi đi vào.
Phòng bệnh của Phó Chính là phòng riêng, trong phòng tiếp khách bên ngoài, hoa tươi, trái cây và thực phẩm bổ chất đầy khắp nơi. Thời đại internet, sơ yếu lý lịch và ảnh của chàng cảnh sát anh dũng vì xả thân cứu người mà trọng thương nằm viện đã được đăng tải lên các diễn đàn lớn. Trong ảnh Phó Chính mặc cảnh phục, anh tuấn phong độ, được các cư dân mạng nhất loạt bình chọn là cảnh sát anh dũng nhất, cũng đẹp trai nhất. Rất nhiều công dân mang quà đến thăm anh, trong đó không thiếu những cô gái trẻ đơn thuần ôm lòng ngưỡng mộ mà đến.
Bọn họ phần lớn đều mang hoa tươi đến thăm, yêu cầu phải được gặp mặt anh hùng một lần mới đi, đương nhiên chỉ có thể nhìn tháy Phó Chính nằm trên giường bệnh trong phòng ngăn cách bởi một tấm kính. Anh vẫn đang hôn mê, khí sắc rất kém, bộ dạng cũng không được đẹp, hoàn toàn không thể đem ra so sánh với người cảnh sát trẻ tuồi, đẹp trai, khí thế ở trên bức ảnh kia. Lại nghe thêm tình hình bệnh rất xấu, có thể trở thành người thực vật nữa, thế là rất nhiều cô gái đều đứng nhìn một cái rồi rời đi.
Đây là một xã hội hiện thực, sự ngưỡng mộ nhất thời là một chuyện, trách nhiệm cả đời lại là một chuyện khác, ai nguyện ý dùng sự ngưỡng mộ nhất thời để đổi lấy trách nhiệm cả đời?
An Nhiên đưa Bạc Hà ra khỏi phòng bệnh, sau đó đứng im ở trước cửa. “Mình đoán cô ấy chắc sẽ đi ra ngoài trong vòng hai phút.”
Suy đoán của cô ấy vô cùng chuẩn xác, cô gái trẻ kia quả nhiên không đến hai phút đã đi ra ngoài, bước chân vội vã mất hút ở chỗ rẽ hành lang. Bạc Hà dùng ánh mắt đầy vẻ cảm thông nhìn theo cô ta. “Kỳ vọng càng lớn thì càng thất vọng. An Nhiên, sở dĩ cậu ở lại đây hoàn toàn là vì cậu có tình cảm với anh ấy. Nhưng nếu Phó Chính thật sự trở thành người thực vật, cậu định làm thế nào?”
Đối với vấn đề này, An Nhiên lại tỏ ra có lòng tin trăm phần trăm. “Anh ấy sẽ không biến thành người thực vật.”
Giọng nói kiên định khiến Bạc Hà thấy kinh ngạc, bởi vì nghe có vẻ đó không phải là một sự tin tưởng mù quáng, mà hoàn toàn có căn cứ chắc chắn.
“Cậu dám chắc chắn như vậy sao, có phải là bác sĩ có chẩn đoán mới nhất rồi không?”
“Mặc kệ bác sĩ, tin tức họ đưa ra đều không lạc quan, nhưng mình… mình có căn cứ và lòng tin. Phó Chính nhất định sẽ tỉnh lại, hơn nữa sẽ chẳng bao lâu nữa đâu.”
Từ bệnh viện đi ra, Bạc Hà tiện đường mua rau mang về làm bữa tối. Khi hai món ăn, một món canh được đặt lên bàn, cũng là lúc hoàng hôn đẹp nhất, ánh tà dương tô đậm sắc vàng lấp lánh đầy cửa sổ.
Cô gõ cửa gọi Tịch Duệ Nam ra ăn cơm. Hai người ngồi đối diện nhau, nhưng đều im lặng không nói. Ngoài bát đũa va chạm phát ra tiếng lanh canh, trong phòng ăn không còn âm thanh nào khác, cho đến khi tiếng chuông cửa phá tan không gian yên tĩnh.
Vào giờ