Teya Salat
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324962

Bình chọn: 8.00/10/496 lượt.

óc thút thít, khẽ giọng dỗ dành cô bé.

Anh hùng cái thế trừ bạo an dân mặc cảnh phục, đứng ở trên đường dỗ trẻ con khiến Bạc Hà vô cùng kinh ngạc. “Phó Chính, đây là con của ai vậy?”

“Một đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy bố mẹ. Anh đang đợi xe tuần tra đến đưa cô bé về đồn trước, rồi sẽ từ từ tìm bố mẹ cho cô bé.”

Hóa ra là vậy, xem ra làm cảnh sát tuần tra thật sự không dễ dàng, vừa phải xử lý tội phạm, còn phải dỗ dành trẻ con. Phó Chính dường như rất có kinh nghiệm, dắt tay cô bé đi đến trước một chiếc tủ đá bên đường, mua một chiếc kem ốc quế cho cô bé ăn, cô bé lập tức không khóc nữa, chậm rãi liếm chiếc kem.

Bạc Hà bội phục: “Phó Chính, anh rất có tài đó.”

“Đây không phải là lần đầu tiên xử lý tình huống này mà.”

Phó Chính nhìn Bạc Hà, bình thản cười một cái. Trời nắng to, anh ngày ngày tuần tra trên đường, da cũng bị cháy nắng đen sạm, khi cười để lộ hai hàm răng trắng, nhưng môi lại khô đến nứt ra vì thiếu nước.

“Phó Chính, hằng ngày anh đều phơi nắng bên ngoài, phải uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, bổ sung lượng nước bị mất của cơ thể, nhìn môi anh rất khô.”

Nói đến hoa quả, Bạc Hà tự nhiên nhớ đến chuyện lần trước An Nhiên đến nhà cô gói một túi hoa quả lớn mang đi. Cô ấy nói bởi vì có hai người ăn nên phải lấy nhiều một chút, nhất định cũng vì muốn Phó Chính ăn nhiều hoa quả để bổ sung lượng nước. Chỗ hoa quả đó chắc bọn họ đã ăn gần hết rồi.

“Đúng rồi, trong nhà em vẫn còn nhiều hoa quả, anh bảo An Nhiên lại đến lấy một ít mang về đi, một mình em cũng chẳng ăn được nhiều như vậy.”

Phó Chính chần chừ hồi lâu. “Em nói với An Nhiên đi, đã mấy ngày rồi anh chưa gặp cô ấy.”

Cái gì? Bạc Hà sững sờ. “Mấy ngày là mấy ngày ạ?”

Phó Chính thở dài. “Thứ Bảy tuần trước, khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày, buổi chiều cùng cô ấy đi xem phim. Lúc xem được một nửa, trong đồn có chuyện bất ngờ xảy ra, lực lượng cảnh sát không đủ, lập tức gọi anh đi. Có thể cô ấy tức giận, lúc anh gọi điện thoại đến cô ấy chỉ nói một chữ “bận”, chưa nói được hai câu liền dập máy, vẫn không chịu ra ngoài gặp anh.”

Bạc Hà nghe thấy vậy thì sững sờ, thứ Bảy tuần trước An Nhiên đã giận dỗi với Phó Chính rồi? Nhưng cô ấy cũng không hề nhắc chuyện này với cô. Đúng rồi, chính là buổi tối hôm cô gọi An Nhiên đến lấy hoa quả, vốn dĩ cô ấy đã đồng ý đến, giữa đường lại gọi điện thoại nói là đột nhiên có việc không đến nữa, hỏi cô ấy có phải đang hẹn hò với Phó Chính không, cô ấy còn nói là phải. Ngày hôm sau đến lấy hoa quả, cô ấy vơ vét phải gọi là “hung ác đến cùng cực”, nói cô ấy và Phó Chính là hai người ăn, cho nên đương nhiên phải lấy một túi thật to. Nhưng mà nghe Phó Chính nói, túi hoa quả đó, đến vỏ anh ấy cũng không được ăn.

Sau khi mang theo một bụng nghi hoặc từ biệt Phó Chính, Bạc Hà vẫy một chiếc taxi đến thẳng tòa soạn tạp chí tìm An Nhiên. Bạn bè nhiều năm như vậy, tính cách An Nhiên thế nào Bạc Hà đã hiểu quá rõ, cô ấy vẫn luôn là người có gì nói nấy, mà biểu hiện lần này hoàn toàn trái ngược với cách hành xử bình thường của cô ấy, cô không thể không đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.

2

An Nhiên không ở tòa soạn tạp chí, nghe nói là ra ngoài hẹn gặp tác giả bàn về bản thảo. Biên tập viên mỹ thuật A Mạn trước nay vẫn quan hệ hợp tác với Bạc Hà, nhiệt tình mời cô ngồi.

Bạc Hà hỏi A Mạn khoảng mấy giờ An Nhiên sẽ quay về. A Mạn cười, hạ thấp giọng, nói: “Buổi chiều nếu cô ấy ra ngoài thì sẽ không quay lại nữa, mấy hôm nay, hôm nào cũng vậy.”

“Gần đây cô ấy bận việc gì sao?”

“Bận gì mà bận chứ! Cô ấy tranh thủ làm việc riêng, mượn danh nghĩa đi gặp tác giả để chuồn ra ngoài, thực ra là đang giúp một anh chàng đẹp trai tìm việc làm. Nói là bạn học thời cấp ba của cô ấy, Bạc Hà, chắc là cô cũng quen nhỉ?”

A Mạn với An Nhiên thuê chung một căn hộ chung cư nhỏ, quan hệ giữa hai người thân thiết hơn so với những đồng nghiệp khác trong tòa soạn, đối với chuyện của An Nhiên đương nhiên cũng hiểu rõ hơn. Cô ấy biết Bạc Hà và An Nhiên là bạn học cũ, cũng là bạn tốt nhiều năm, cho nên tiện miệng liền kể hành tung của An Nhiên trong thời gian gần đây cho cô biết.

Sắc mặt của Bạc Hà đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, cả nửa ngày cô mới thốt ra được một câu: “Người đó, có phải họ Tịch không?”

“Đúng, An Nhiên giới thiệu với tôi tên của anh ta là Tịch Duệ Nam.”

“Cô đã gặp rồi?”

“Anh ta đã đến căn hộ của chúng tôi. Một thanh niên rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, vô cùng đẹp. Tôi thấy An Nhiên bị anh ta câu mất hồn rồi, Phó Chính gặp nguy hiểm rồi!”

A Mạn nửa đùa nửa thật, Bạc Hà nghe thấy vậy, phải hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. “Tịch Duệ Nam thường xuyên đến căn hộ của hai người sao?”

“Ừ, nghe nói anh ta rất sợ nóng, mà bây giờ, buổi tối nóng đến mức không ngủ ngon được. An Nhiên đưa cho anh ta một chiếc chìa khóa, bảo anh ta ban ngày nếu không có việc gì có thể đến phòng của cô ấy, mở điều hòa ngủ cho mát mẻ. Hai buổi chiều nay anh ta đều đến.”

Trời, gan của An Nhiên cũng quá lớn, còn dám cho Tịch Duệ Nam một chiếc chìa khóa phòng của mình, để anh ta ban ngày có thể đến ngủ. Cô ấy không sợ ban đêm sẽ độ