Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325005

Bình chọn: 10.00/10/500 lượt.

rẻ trung đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì anh mời hai người ra ngoài ăn.

Bạc Hà còn chưa kịp trả lời, An Nhiên đã cướp lời, đồng ý: “Anh mời bọn em ăn cơm tối ạ? Được ạ, được ạ! Cảm ơn anh lắm!”

Quý Phong đưa Bạc Hà và An Nhiên tới một quán ăn Quảng Đông. An Nhiên dường như rất có hứng thú với Quý Phong, trong bữa ăn không ngừng tìm chuyện để nói với anh, vừa nói vừa cười, hoạt bát giống như chú chim hoàng oanh nhảy nhót trên cành cây, giọng nói ngọt ngào, mềm mại hơn cả món bánh tráng miệng ở trên bàn.

Khi Quý Phong đi vào nhà vệ sinh, Bạc Hà không kìm được hỏi An Nhiên: “Này, không phải cậu đã nhắm trúng anh ấy rồi chứ?”

An Nhiên mím môi cười không đáp, dường như đã mặc định thừa nhận, Bạc Hà bỗng cảm thấy đau đầu, bất lực. “Không phải chứ? Cậu còn chưa chính thức kết thúc với Phó Chính, Tịch Duệ Nam vừa đi cậu đã ngó sang Quý Phong rồi. Cậu đúng là đã ăn trong bát còn dòm trong xoong.”

An Nhiên hùng hồn đáp: “Vậy thì sao chứ? Mình vẫn chưa chính thức kết hôn, mình còn có quyền lựa chọn, phải thử mấy lần mới biết người nào thích hợp với mình nhất. Bạc Hà, chuyện cậu đuổi Tịch Duệ Nam đi, mình sẽ không trách cậu, lát nữa ăn cơm xong, mình muốn đi dạo phố riêng với Quý Phong, cậu phải tạo cơ hội cho mình đấy.”

Bạc Hà tức giận mà bất lực. “Mình làm thế nào để tạo cơ hội cho cậu? Những chuyện như thế này mình không biết gì đâu.”

“Vậy mình tự tạo ra cơ hội, cậu cứ phối hợp với mình là được rồi.”

Ăn cơm xong, Quý Phong lái xe đưa hai người họ về nhà, An Nhiên còn chưa lên xe đã hỏi: “Quý Phong, anh đưa Bạc Hà về nhà trước rồi đưa em đi mua chút đồ có được không?”

Bạc Hà vừa nghe thấy vậy liền biết đến lúc mình phải phối hợp rồi. “Quý Phong, anh đưa em về nhà trước đi, sau đó phiền anh tối nay làm phu xe cho An Nhiên một chuyến, đưa cô ấy đi mua đồ xong thì đưa cô ấy về nhà.”

Quý Phong rất phong độ mỉm cười với An Nhiên, sau đó hơi khom lưng. “Vui lòng phục vụ!”

Chương 9: Chương 4:người Xa Chân Trời Gần

Cả đêm Bạc Hà không ngủ ngon.

Cô mơ mãi, trong giấc mơ đều là Tịch Duệ Nam, Tịch Duệ Nam của thời niên thiếu.

Áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ.

Hương bạc hà thanh mát.

Khuôn mặt anh tuấn.

Lúc tâm trạng vui vẻ, anh mỉm cười rạng rỡ, giống như ánh mặt trời trong trẻo nhất của ngày hạ.

Khi tâm trạng bị kích động, anh nổi giận đùng đùng, bất chấp tất cả giống như một cơn bão bất ngờ ập đến.

Lúc đau lòng, anh buồn bã, lặng lẽ khóc, nước mắt anh từng như ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô.

1

Đêm nay thật sự rất nóng. Trong căn phòng thuê chật hẹp thì lại càng nóng, giống như lò luyện thép.

Tịch Duệ Nam tỉnh dậy mấy lần vì nóng quá, toàn thân sũng mồ hôi, những nốt mẩn đỏ ở trước ngực, sau lưng bị mồ hôi ngấm vào, xót như bị ngâm nước muối.

Những người cùng phòng đều ngủ rất say, tiếng thở phì phò lúc trầm lúc bổng. Anh khẽ khàng đi ra nhà vệ sinh, sau khi dùng nước lạnh gột sạch mồ hôi trên người lại quay về phòng ngủ. Đảo qua đảo lại như thế mấy lần, anh chẳng còn cảm thấy buồn ngủ, nằm trên giường mà hai mắt mở chong chong, đờ đẫn.

Ánh trăng tuyệt đẹp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ đầy mặt đất. Nhìn ánh trăng trắng như tuyết đó, anh đột nhiên nhớ đến đêm tuyết rơi ở Thanh Châu vào chín năm trước…

Vừa nhớ đến chuyện này, anh vội vã cắt đứt dòng hồi tưởng, lật người nằm nghiêng, hướng mặt vào phía trong giường. Tịch Duệ Nam nhắm mắt lại để mình không nhìn cái gì, không nghĩ đến điều gì nữa. Vì sao còn nhớ đến đêm tuyết rơi ấy? Anh đến phương Nam vốn chẳng phải vì nơi này không có tuyết rơi, khí hậu ấm áp, bốn mùa như xuân sao?

Bắt đầu từ chín năm trước, anh không thích mùa đông nữa, vì cảm giác về mùa đông năm đó trong ký ức thực sự quá lạnh giá.

Nhưng cái nóng bức của mùa hạ phương Nam lại vượt ngoài dự liệu của anh. Trong thời tiết nóng bức đó, cho dù có tìm đến bóng râm của cây cối để lẩn tránh cái nắng chói chang thì hơi nóng vẫn như ngọn lửa vô hình bủa vây bốn phương tám hướng. Anh không thể trốn tránh, ngày nào mồ hôi cũng túa ra như tắm.

Đây là mùa hè đầu tiên anh sống mà không có điều hòa. Mùa hè khổ sở, cụm từ này, bây giờ anh mới biết được nó có ý nghĩa gì.

Đến tận lúc trời sắp sáng, Tịch Duệ Nam mới mơ màng chợp mắt. Nhưng chẳng được bao lâu, những người cùng phòng lần lượt thức giấc, ồn ào khiến anh tỉnh dậy, mồ hôi lại ướt nhẹp khắp người. Anh muốn dậy khỏi giường, đi tắm lần nữa nhưng buổi sáng, phòng vệ sinh là chỗ cung không đủ cầu nhất, anh nghĩ như vậy nên vẫn nằm đó bất động, đợi ít người hơn một chút rồi hẵng hay.

Đưa tay xuống dưới gối, anh định lấy chiếc điện thoại của mình ra xem mấy giờ rồi, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy. Không phải bị người ta tiện tay dắt dê đi rồi chứ? Sau khi di động và giấy tờ bị kẻ trộm cuỗm mất, để tiện tìm việc, bắt buộc phải có điện thoại, thế là Tịch Duệ Nam đến cửa hàng bán hàng rong trên phố, mua một chiếc điện thoại rẻ nhất với giá hai mươi tệ. Đồ rẻ tiền thế này chắc sẽ không bị trộm mất chứ? Anh ngồi dậy, nhấc gối lên, quả nhiên chiếc điện thoại vẫn còn ở dưới gối, vì cả đêm anh trằn trọc lăn qua xoay lại nên nó đã di chuyển t


XtGem Forum catalog