XtGem Forum catalog
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325955

Bình chọn: 10.00/10/595 lượt.

ể làm sao được chứ?”

“Thầy dạy Hóa bảo mình giúp thầy ấy phê bài tập, xong việc mình xuống dưới thì thấy cậu đã không còn ở phòng vẽ nữa. Giáo viên mỹ thuật nói cậu không khỏe nên xin về trước, mình sợ cậu có chuyện gì, không sao là tốt rồi.”

Giọng nói của Tịch Duệ Nam mang theo hơi thở gấp gáp, xem ra cậu ấy đã đạp xe rất nhanh trên cả quãng đường từ trường đến nhà cô, rõ ràng là rất lo lắng vì sự “không khỏe” của cô. Trong lòng Bạc Hà bất giác cảm thấy ngọt ngào, những tức giận với cậu trước kia bỗng chốc tan biến. Mặc kệ là cậu thích cô vì nguyên nhân gì, sự quan tâm tự đáy lòng của cậu đối với cô lúc này không có ngôn từ nào biểu đạt được.

“Mình không sao cả, chỉ là hôm nay không muốn vẽ nên tìm một cái cớ để về nhà trước thôi.:

“Không sao thì tốt rồi.” Tịch Duệ Nam dường như chỉ biết lặp lại một câu này, chàng trai thông mình đột nhiên trở nên ngốc nghếch.

Bạc Hà cũng không biết nên nói gì nữa, tiếng nước rào rào trong bếp nhắc nhở cô vẫn đang rửa rau, quay đầu lại nhìn, nước trong bồn đã sắp tràn ra ngoài.

“Mình đang rửa rau, không nói chuyện với cậu nữa, cậu mau về nhà đi.”

Trong mắt Tịch Duệ Nam có chút lưu luyến, không rời quay người muốn đi rồi quay đầu lại, kiên quyết ném lại một câu: “Ngày mai mình đến đợi cậu cùng đi học.”

Vừa nói xong câu này, liền phóng xe đi nhanh như bay, mặc kệ cô có đồng ý hay k, cố ý không cho cô cơ hội từ chối. Bạc Hà quay lại bếp, nước trong bồn đã tràn cả ra sàn nhà, cô cầm một cái khăn ngồi xuống lau, cảm thấy trái tim mình cũng đang tràn đầy niềm vui sướng, ngọt ngào.

Sáng sớm ngày cuối thu, sương mỏng giăng giăng.

Bạc Hà đạp xe ra cửa, từ tí phía xa cô đã nhìn thấy trong màn sương mỏng có bóng dáng màu xanh mời ảo đứng ở cửa tiểu khu. Tịch Duệ Nam thật sự đến đợi cô cùng đi học, tim cô bất giác ngưng đập.

Đến gần hơn, màu xanh kia dần hiện rõ dáng người trong màn sương, cậu thiếu niên mặc áo xanh ngồi trên chiếc xe đạp địa hình màu xanh, chân trái chống xuống đất, đeo tai nghe MP3 giống như đang chuyên tâm nghe nhạc. Nhưng cô vừa đi đến gần, cậu liền cảm thấy quay đầu nhìn về phía cô.

Màn sương khẽ bay bay không khí thanh mát, lạnh như nước. Vì còn rất sớm nên cửa tiểu khu chẳng có bóng người nào. Thế giới dường như chỉ còn cô và cậu nhìn nhau qua màn sương. Đôi mắt cậu đen láy, trong sáng như tinh thạch, khóe miệng nở một nụ cười ngượng ngùng.

Một lần nữa, Bạc Hà rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp. Cô cúi đầu xuống, ngại ngùng không dám nhìn Tịch Duệ Nam, đạp xe đi thẳng, khi lướt qua cậu cũng chẳng dám liếc sang.

Tịch Duệ Nam cũng không gọi cô, khóe môi hàm chứa một nụ cười, vui vẻ đi theo sau. Trước đây, động một tí là cô lườm cậu, bây giờ lại ngại ngùng nhìn cậu. Dù không có kinh nghiệm yêu đương đi nữa, cậu cũng biết đây là một dấu hiệu tốt, một cô gái nhìn thấy một chàng trai mà xấu hổ, ngại ngùng thì bất luận thế nào cũng tốt hơn là cô ấy tỏ ra hung dữ. Niềm vui bỗng chốc như cánh buồm no gió, thổi căng lên trong lòng cậu. Tâm trạng vui vẻ, cậu vừa nghe MP3 vừa khe khẽ huýt sáo theo điệu nhạc, tiếng huýt sáo trong trẻo vui tai, hòa với tiếng hót của những chú chim mới thức giấc trên cành.

Nghe tiếng huýt sáo vui tai của Tịch Duệ Nam, cùng cậu đi xuyên qua màn sương trắng sữa, Bạc Hà cảm thấy buổi sáng trong màn sương mỏng này như biến thành một chiếc kem bông khổng lồ, khắp nơi đều là vị ngọt mềm mại.

Trời thu ngày càng lạnh, cuối cùng chuyển sang đông.

Sau khi trận mưa cuối thu rả rích rơi, nhiệt độ lập tức hạ xuống rất nhanh. Màn sương trắng buổi sáng mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy, vầng mặt trời dường như đã bị quản thúc, trốn mình sau đám mây xám không ló mặt ra, tương phản với nó là luồng không khí lạnh tung hoành khắp nơi.

An Nhiên khoa trương nhất, nhiệt độ vừa giảm liền đội mũ quàng khăn đi găng tay, cô áy nói là sợ nhất trời lạnh, ghét nhất mùa đông, Bạc Hà cũng vậy, cô thấy mùa hè tốt hơn nhiều, sẽ không bị lạnh đến mức phải co ro, suýt xoa. Mùa đông đạp xe đi học là vất vả nhất, gió bắc sắc như dao, xuyên qua tận lớp quần áo dầy cộm, đâm vào da thịt, lạnh thấu đến tận xương. Mỗi lần đạp xe đến trường, toàn thân như sắp đông cứng lại, đặc biệt là hai bàn tay, dù có đeo găng tay cũng chẳng ăn thua, mười đầu ngón tay vẫn lạnh cứng.

Cho nên trời vừa lạnh, Bạc Hà đã không muốn đạp xe nữa mà đổi sang đi xe buýt để đỡ phải chịu rét. Nhưng nếu như vậy mùa đông này sẽ không thể cùng đi học,cùng tan học với Tịch Duệ Nam, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định tiếp tục đạp xe.

Cho dù chưa từng nói gì nhưng Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đều hiểu rõ trong lòng. Ngày ngày vào sáng sớm, cậu đến đợi cô đi học, buổi chiều lại đợi cô cùng về. Tuy luôn là một người trước ,một người sau, gần như không nói chuyện gì nhưng cảm giác ngọt ngào vấn vương vẫn giăng kín khắp nơi như hòa vào bầu không khí trong suốt. Đó là cảm giác mà Bạc Hà trước nay chưa từng có, thế giới dường như trở nên ngọt ngào hơn.

Mới vào đầu đông, phòng vẽ ở tầng một đã lạnh lẽo, ẩm ướt vô cùng. Bạc Hà càng ngồi càng thấy lạnh, tay cóng lại đến mức không cầm nổi bút vẽ, kh