Polly po-cket
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325965

Bình chọn: 7.00/10/596 lượt.

Hà quay xuống chuyển bài tập, cô không còn ném trên bàn nữa mà chuyển đến tận tay cậu. Đầu ngón tay cậu mỗi lần đề sẽ nhờ vào sự che chắn của quyển bài tập, nhẹ nhàng vuốt một cái thật nhanh lên mu bàn tay cô. Sự tiếp xúc thân mật mà những người bên cạnh không hề hay biết.

Mùa đông, tay cô luôn bị lạnh, còn bàn tay cậu lại luôn ấm áp. Sau khi khẽ chạm một cái, cậu hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Sao tay cậu lúc nào cũng lạnh vậy!”

Hễ vào đông, tay Bạc Hà sẽ lạnh, An Nhiên nói cô ấy cũng vậy, còn nói con gái gần như đều bị thế cả.

Bạc Hà nhìn nữ sinh trong lớp đều mặc quần áo rất nhiều và rất dày, nhưng người nào cũng vẫn kêu lạnh. Các nam sinh kêu lạnh thì mặc rất ít, đặc biệt là Tịch Duệ Nam thực sự không sợ lạnh, mọi người đều ngoài áo khoác trong áo len, cậu cởi áo khoác ngoài ra bên trong lại chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi, mặc ít như vậy, tay lại vẫn ấm áp. So sánh người với người thật sự là tức chết mà.

Bạc Hà thấy rất kỳ lạ. “Vì sao cậu không sợ lạnh chút nào vậy?”

“Mình từ bé vẫn không sợ lạnh, dù trời có lạnh hơn nữa thì chỉ cần vận động một chút là toàn thân nóng rực.”

Quả đúng là thế, buổi chiều hằng ngày sau khi chơi bóng rổ trên sân, lúc cậu đi vào phòng vẽ với cô, đôi tay ấm áp như lò lửa. Hai bàn tay lạnh như băng của cô được cậu nắm lấy, dần trở nên ấm áp. Bây giờ cô luôn cố ý kéo dài thời gian, làm người cuối cùng đi nộp bài vẽ, như thế sẽ có được một khoảng thời gian riêng tư ngắn ngủi với cậu. Sự vui mừng trong chốc lát ấy, dù chẳng nói gì cũng chẳng làm gì, chỉ được cậu ủ tay cho một chút thôi, thế mà khiến trái tim cô ngọt ngào, mềm mại.

Nhưng thời gian như thế không còn nữa, thứ Bảy tuần này cô đã phải tham gia cuộc thi vẽ rồi, sau kỳ thi cô sẽ không cần luyện tập ở phòng vẽ nữa.

Chín giờ sáng thứ Bảy, giáo viên mỹ thuật đưa Bạc Hà cùng năm học sinh được chọn trong trường đến cung văn hóa thành phố tham gia cuộc thi vẽ. Lúc cuộc thi kết thúc thì đã hơn mười hai giờ rồi, vừa khéo ai về nhà nấy ăn cơm trưa.

Vừa ra đến cửa, mọi người đều bất ngờ, dưới bầu trời màu xám bạc, hoa tuyết không biết từ khi nào đang rơi, trên mái hiên đã phủ một lớp dưới màu trăng mỏng. Đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông này.

Bởi vì tuyết rơi, không ít phụ huynh học sinh đến đón con mình. Trong số bạn học của Bạc Hà, có hai nữa sinh có gia cảnh khá tốt, bố họ lái xe đến đón, hai chiếc xe vừa khéo thuận đường chở mấy học sinh và cô giáo mỹ thuật đi cùng. Lúc Bạc Hà đang định lên xe, đột nhiên như có linh cảm liền ngẩng đầu lên. Cách qua màn tuyết hoa trắng xóa đang bay lượn, cô nhìn thấy một bóng dáng màu xanh quen thuộc phía bên kia đường.

Bạc Hà lập tức dừng lại, nói với giáo viên là lát nữa bố cô sẽ đến đón nên không đi cùng xe với mọi người nữa.

Sau khi cô giáo và các bạn đã rời đi, Tịch Duệ Nam ở bên kia đường nhanh nhẹn phóng xe địa hình băng qua đường, dừng trước mặt Bạc Hà, quay đầu lại nhìn cô mỉm cười.

Trong màn hoa tuyết khắp trời, nụ cười tinh khôi của cậu thiếu niên mười lăm tuổi, trong suốt long lanh giống như hoa tuyết, tưởng như có thể đưa tay ra là ngắt xuống được.

Mặt Bạc Hà lại không kìm được đỏ bừng lên, ngại ngùng không dám nhìn cậu, cô cụp mắt đáp trả cậu một nụ cười mỉm, nửa thẹn thùng nửa vui sướng. “Sao cậu lại đến đây?”

“Muốn đến đợi cậu thì đến thôi.”

Bạc Hà ngước mắt lên nhìn. Tịch Duệ Nam mặc một chiếc áo khoác màu xanh da trời, vì có tuyết rơi, chiếc mũ liền áo đã được cậu kéo lên đội trên đầu, nhưng vẫn có hoa tuyết rơi xuống mái tóc đen dày xòa trước trán cậu. Vừa rơi xuống, hoa tuyết đã mau chóng bị tan chảy, thấm thướt những lọn tóc mái kia khiến nó càng thêm đen nháy và sáng bóng.

“Cậu đợi lâu rồi có phải không?”

“Không lâu lắm, lên xe đi, mình chở cậu về nhà.”

Tịch Duệ Nam vỗ vỗ vào yên sau, mới phát hiện ra chỗ đó đã bị phủ một lớp tuyết mỏng. Cậu nhanh chóng xuống xe, chẳng bận tâm gì cả, dùng ngay tay áo lau qua lau lại yên sau, đến khi thấy sạch rồi mới thôi. Tuy chỉ là hành động rất nhỏ nhưng Bạc Hà lại thấy ấm áp hơn hẳn, nụ cười trên khóe môi càng ngọt ngào như kẹo.

Tịch Duệ Nam đã sớm nghe ngóng về cuộc thi vẽ lần này, mấy giờ bắt đầu, mấy giờ kết thúc, cậu đều thuộc như lòng bàn tay.

Buổi trưa hôm nay, Tịch Duệ Nam nói với mẹ là không ăn cơm ở nhà, có chuyện phải ra ngoài. Hạ Dung Phương thấy tuyết rơi, còn nói là với con trai là thời tiết xấu, nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài nữa, nhưng cậu đâu có nghe lời, vội vàng đạp xe ra khỏi nhà. Mẹ cậu đuổi theo dặn dò cậu phải lái xe cẩn thận, cậu chẳng buồn quay đầu, chỉ đáp một tiếng: “Con biết rồi ạ” rồi vẫn giữ nguyên tốc độ phóng đi.

Hạ Dung Phương quay vào nhà nói với chồng: “Nhìn xem vội vôi vàng vàng giống như lửa đốt mông tới nơi, anh nói xem có phải là thằng bé đi tìm cô bé mà nó thích không?”

Tịch Văn Khiêm mỉm cười. “Lại phải hỏi sao? Nam Nam có tính cách đơn giản, lại nồng nhiệt, thích một người rồi thì sẽ rất nhiệt tình. Không cần quản nó nhiều, mà có muốn quản cũng chẳng được, chỉ cần thành tích học tập của nó không bị ảnh hưởng là được rồi.”

Bởi vì sợ gặp sự cố trên đường làm ch