Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chết rồi tao yêu chồng

Chết rồi tao yêu chồng

Tác giả: Shainzye

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322382

Bình chọn: 10.00/10/238 lượt.

cần của An. Chưa bao giờ nó thấy điều này.

– Không ai cả?

Linh cố tình hỏi lại.

– Không ai cả.

Vẫn là cái giọng đều đều ko cảm xúc của An. Linh không cảm thấy khó chịu. Nó như muốn tìm ra điều gì đó trog câu nói của An.

– Chắc chắn là không đợi tin nhắn của ai ?

– Ừ.

– Minh hay Nam?

Giờ thì Linh nhìn thẳng vào mắt con bạn đang dựa người vào tường. An hơi giật mình , 2 giây rồi trở lại trạng thái thất thần.

– Minh hay Nam? Liệu là Minh hay Nam?

An lại tự hỏi lại. Tâm trạng nó rối bời. Tóm lại thì là nó đang bị làm sao?

– Tao ko hiểu nổi mày, ko hiểu mày học được cái cách nói chuyện đấy ở đâu nữa..

Linh thở dài một cái rồi bước ra khỏi phòng. Không quên dặn nó ngủ sớm. Dù biết dẫu có dặn cũng bằng thừa.

An nằm ôm gối , mặt nó biến sắc, nó đưa tay trên các phím bấm màn hình điện thoại.. Chợt mỉm cười một cái.. Đây là ảnh này, ảnh Minh và nó ở công viên này.. Còn nhiều ảnh nữa. Minh cười hiền quá… Môi nó chợt nhếch lên khi tua đi tua lại các bức ảnh… Minh lúc nào cũng hiền với nó thế mà Nam bảo Minh bỏ mặc nó rồi , Nam chẳng biết gì..

Nó lại chợt giật mình nhận ra điều gì đó không ổn. Nó quăng điện thoại xuống giường.

– Ổn chứ?

Linh vừa bước vào phòng.

-Mày lại đag nghĩ cái gì vậy?

– Nam bảo ko quan tâm đến tao.

Những lời bộc phát từ An dường như là ko hề suy nghĩ . Linh chỉ cười rồi ngồi lên ghế.

– Giờ thì mày mới bắt đầu nghĩ đến Nam một chút đấy.

– Hôm nay ko nhắn tin.

– Mọi lần thì mặc kệ những tin nhắn của người ta. Hôm nay không nhắn thì lại ngóng. Là tại sao?

– Không biết.

– Tao chịu thua cái kiểu ăn nói của mày. Có vẻ càng ngày mày càng trở nên khó hiểu . Nam ngừng nhắn tin chắc sẽ thấy hơi thiếu một chút thôi. Ngủ đi. Mai còn đi học.

Có lẽ thế, nó thể là thiếu do một thói quen vừa thay đổi.

………

Những ngày tiếp theo, nó tiếp tục đi học bình thường. Nhưng với một tâm trạng ko như trước, ko hát véo von như xưa , lẳng lặng đeo Mp3 suốt quãng đường đến trường. Tuyệt nhiên ko xuất hiện lấy một nụ cười. Dường như từ lúc nào nó đã quên đi cách cười với mọi thứ.

….

– Chị An làm bánh à?

An ko nói. Chỉ gật đầu.

– Chị lại làm bánh cho anh Nam hả?

An hơi sững lại. Lắc đầu. Rồi lại tiếp tục công việc.

– À… Hôm nay sinh nhật chị An.

An lặng im ko nói gì khiến thằng nhóc hơi khó chịu.

– Cái cảm giác muốn hỏi han mà ko được để ý tới khó chịu thật đấy.

Thằng bé nói xong rồi vùng vằng bỏ đi.

– Muốn quan tâm mà không được để ý tới?

An hơi giật mình. Nó cầm điện thoại. Bấm số gọi.

< Minh >

< Sao An? >

< Hôm nay sinh nhật em , em muốn Minh cùng đón sinh nhật với em.>

< Có lẽ là không .>

< Tại sao? >

< Anh nghĩ chúng ta dừng lại đi>

< Dừng lại gì?>

< Chia tay>

< Tại sao?>

< Không có lí do gì >

An hơi lặng người đi như chưa tin vào tai mình . Và cũng chẳng muốn tin.

< Anh Minh đừng đùa em nữa , đùa trò đó chẳng hay tẹo nào.>

< Không. Anh ko đùa>

< Anh Minh đùa dai kinh. Chắc lại muốn làm e bất ngờ.. Thôi đừng đùa nhé , em đợi Minh ở quán chè quen . Tạm biệt Minh>

Nó vội vã cúp máy như sợ Minh nói thêm điều gì. Nó cứ cố nghĩ chắc là Minh muốn tạo bất ngờ cho nó. Muốn xuất hiện đột ngột để nó ngạc nhiên. Chắc chắn mà…

Tối.

Người ta thấy một cô bé có mái tóc sóng đen, bước đi nhẹ nhàng, tay cầm theo một chiếc bánh sinh nhật , hay tay cô bé rất nhẹ nhàng nâng chiếc bánh như sợ nó rơi ra bất cứ lúc nào. Đôi mắt buồn, mỗi bước đi của cô bé ấy đều hằn chứa những suy nghĩ . Toát lên ở cô bé có điều gì đó không hiểu hết. Lạ lùng.

An rẽ vào quán chè quen thuộc, nó bước vào, im lặng, đánh mắt nhìn , tìm kiếm cho mình một góc ở quán ấy.

– Em ăn gì?

Chị chủ quán vẫn với câu nói chào khách thường ngày.

An lắc đầu.

– Em đợi.

Chị chủ quán gật đầu tỏ ý hiểu. Toan quay đi.

An ngồi im lặng trog góc ấy, nó lặng lẽ mở chiếc bánh sinh nhật tự tay làm. Chẳng biết tốn bao nhiêu lâu để học làm bánh. Nó mong Minh. Đôi mắt luôn hướng ra cửa chờ đợi một bóng dáng thân quen. Nhưng nó ko nóng ruột. Vì trong đầu nó là , Minh hoặc sẽ đến hoặc ko đến. Vấn đề ko nằm ở thời gian. Nó biết, việc Minh ko đến là hoàn toàn có thể xảy ra. Giờ đây, mọi việc nó làm đều là vô thức, nó muốn biết rõ hơn về lời chia tay kia. Dường như nó còn chưa tin và ko muốn tin.

Một tiếng trôi qua, nó biết kết quả nhưng vẫn ngồi đấy, không tỏ rõ đang buồn, cũng ko tỏ ra một chút cảm xúc nào.

– Em. Chắc chắn còn muốn đợi chứ?

Chị chủ quán lo lắng hỏi nó. An chỉ