
o nhiêu? Lúc còn trẻ quá kiêu ngạo, vì sựtự tôn này, dễ dàng không chịu thỏa hiệp, cho nên sau này mới cóbài hát ấy. Tô i không phải thánh nữ, chỉ mong sau này già nua sẽkhông phải thở than năm ấy đã có một tấm chân tình, mình khôngquý trọng, đợi tới lúc mất đi thì đã hối không kịp. Tôi không phải đấng tối cao hay thánh nữ. Chỉ như Tiêu Tuyết nói,cô bé thanh mai kia là Đại học Bắc Kinh trong tim Tô Á Văn, tìnhhuống của anh chỉ là không đạt được nguyện vọng một mà rờ tớinguyện vọng hai. Như đại đa số bây giờ, có bao nhiêu người có thể ởbên mối tình đầu của mình? Nhưng chọn theo sự rung động của contim mình, người chọn cô đơn có bao nhiêu?Không chỉ tha thứ cho anh, mà là tha thứ cho cả một phần tình cảm.
Đường chẳng phải hẹp, nhưng Tống Tử Ngôn cũng không muốn láchqua, chỉ nhìn Tô Á Văn nói: “Tránh ra”. Tô Á Văn vẫn đứng im không nhúc nhích. Tống Tử Ngôn gằn từng tiếng: “Anh phải đưa cô ấy về, cậu tránhra”. Tô Á Văn không nhân nhượng: “Em biết anh rất mạnh mẽ, nhưngcũng có những thứ anh không thể quyết định, không thể làm theocách của anh được. Anh có hỏi ý kiến cô ấy không?”. Tay tôi bị siết mạnh, Tống Tử Ngôn im lặng một lát rồi cúi đầu nhìntôi: “Tôi chỉ hỏi em một câu, có muốn theo tôi về nhà không?”.
Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, cứ nhìn như thế, chưa bao giờnghiêm túc đến vậy. Từ khi tôi nhìn thấy hắn, tôi như người bị bệnhtim, tim cứ nhói lên, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tống Tử Ngôn, timtôi thắt lại vô cùng đau đớn, suýt nữa đã nói: “Có”.
Nhìn sang Tô Á Văn đang đứng cạnh, trong đáy mắt anh dường nhưhiện lên nỗi tuyệt vọng. Đây là tình yêu bốn năm của tôi, giờ người con trai thẳng thắn thíchcười như ánh nắng kia cũng yêu tôi. Tâm trạng đó không nên xuấthiện trong ánh mắt của anh. Cắn chặt môi, tôi lắc đầu với Tống Tử Ngôn. Dù không thể tiếp tục, nhưng giữa tôi và hắn vẫn còn có quá khứ. Nhưng, hắn không thể cho tôi một tương lai đảm bảo. Mặt Tống Tử Ngôn thoáng chuyển sang màu trắng bệch chỉ trongnháy mắt rồi trở lại như bình thường. Lạnh lùng, thản nhiên, kiêu ngạo. Hắn từ từ buông tay tôi ra. Trên cánh tay còn hơi ấm của hắn, nhưng rất nhanh đã bị người khácxua tan.
Tô Á Văn ôm tôi, đi qua người Tống Tử Ngôn. Trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên tôi dũng cảm chọn lựa, mà thứ tôichọn là:Đi lướt qua nhau. “Mày vui à?”. Đây là câu hỏi đầu tiên của Tiêu Tuyết. Tôi chống nạnh: “Vui, đương nhiên là vui, đặc biệt vui, vô cùng vui,vui tới mức không thể vui hơn được”. Tôi quay đầu nhìn nó: “Màycó ý gì đây? Tao chờ đợi hai năm mới chờ được tới ngày này, sao taolại không vui?”.
Tiêu Tuyết cười, cười tới mức khinh bỉ, nó nhìn tôi bằng ánh mắtnhư hiểu thấu tất cả: “Tao chỉ hỏi một câu thôi, sao mày phải nóinhiều thế hả? Mày đang vui cho tao xem, hay tự nói cho bản thânnghe?”. Nó ăn nói chẳng ra sao, tôi cũng mặc kệ, lúi húi bò vào giường, nằmvật ra, dang chân dang tay thành hình chữ đại: “Không nghe mày nóinữa, dù sao mày cũng chỉ cần biết hôm nay tao rất vui là được rồi”. Nó cũng trèo lên giường mắng tôi: “Mày cứ vui đi, mai là hết hạnnghỉ phép rồi, tao coi tới lúc đó mày còn vui nổi không?”.
Vừa nhắc tới chuyện phải đến công ty, tôi im lặng, rốt cuộc cũngkhông kìm nổi, ngồi dậy hỏi nó: “Mày nói coi… hôm nay Tống TửNgôn tới là mừng sinh nhật tao phải không?”“Không phải.” Tiêu Tuyết quả quyết. Tôi “ừm” một tiếng rồi nằm xuống. Tiêu Tuyết nói: “Lão ấy tuyệt đối không phải bỏ hết công chuyện từngàn dặm xa xôi về đây mừng s inh nhật mày đâu, là hôm nay đúngngày lão ấy đi công tác về, rảnh việc nên lái xe đi lòng vòng, hừ, rồivừa hay lại chạy ngang qua cửa hàng bánh, rồi rảnh hơi nên mua mộtcái bánh s inh nhật, lại vừa khéo chạy tới trường chúng ta, rồi lại rảnhhơi đứng chờ ở dưới ký túc xá, hừ, rồi lại chẳng may gặp phải mày -không phải mày muốn nghe tao nói như thế sao? Đức mẹ tỷ tỷ, tao ày thỏa nguyện đó”.
Tôi như người đánh đổ nồi lẩu, lòng cồn cào như có lửa đốt, chỉ cóthể cao giọng nói với nó: “Tao bảo, hai năm liền tao phải chịu cảnhcô đơn lạnh lẽo, khó lắm mới thoát ra được, sao có hôm nay mà màycũng không tha cho tao đi, không định để tao tự sướng được một láthả?”. Tiêu Tuyết thản nhiên: “Tao chỉ sợ sau này mày lại khóc một mìnhthôi”. Nó mỉa mai: “Mày thì chờ đợi cực khổ gì? Không phải mới đây thôicòn bảo đang trải qua giai đoạn tình cảm mãnh liệt à”. Tôi chống chế: “Giống nhau sao?”. “Sao lại không giống? Tao chán lắm rồi, sơn hào hải vị ê hề ra thìkhông thèm ăn, lại chạy đi ăn bánh ngô, mà bánh ngô thì còn đỡ, lạicòn là thứ đã từng khiến mình bị ngộ độc”. Tôi khó chịu: “Ối trời, sao mày không nói chuyện thực tế một chútđi, Tô Á Văn có phải là cái bánh ngô kinh dị thế không? Mà cho dùanh ấy là bánh ngô, còn làm tao ngộ độc, nhưng tao thích ăn lúc nàothì ăn, chẳng hơn cái loại đã ăn mà còn nơm nớp sợ ngày mai khôngcó như sơn hào hải vị à?”. Nó cười khùng khục: “Thế này cũng không giống mày”.
Tôi tò mò: “Sao lại không giống tao”. Nó chậm rãi phân tích: “Nếu là Tần Khanh trước đây thì chắc chắnsẽ nói tao thích ăn bánh ngô đấy, làm s ao nào? Giờ mày cũng kháhơn nhiều rồi phải không? Ừm, khôn ra đấy. Trư