80s toys - Atari. I still have
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327182

Bình chọn: 7.5.00/10/718 lượt.

ôi đang tự mình tổng kết bản thân, lãnh cung mà không ai thèm ngó đến một cái lại tiếp đón một vị khách không ngờ đến.Nhìn hai má nhờ trang điểm mà lộ ra điểm hồng, tôi cườinhợt nhạt, nửa thật nửa đùa nói: “Không sợ lãnh cung ta ở xui sao?”Từ quý phi yên lặng nhìn tôi một lúc mới chậm rãi đến trước mặt, kéo ghế ngồi xuống.“Tiểu Tuyết, nghĩ cách mang trà bánh lại đây.” Tôi mở miệng phân phó Tiểu Tuyết đứng ở cửa.“Vâng.” Tiểu Tuyết lên tiếng trả lời lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Từ quý phi.Bị người khác nhìn thẳng chăm chú hồi lâu cũng không quen lắm, nên tôi cười cười, nói: “Chắc không phải là Từ quý phi cảm thấy hứng thú với gương mặt của ta chứ?”Nói xong tôi còn cố ý sờ mặt mình.Từ quý phi luống cuống hạ mắt, không còn nhìn thẳng tôi.“Có gì cô đừng ngại nói thẳng nhưng nếu nói lời cảm tạ linh tinh thì không cần.” Tôi cười cười, nhàn nhạt mang trà lên hớp một hơi, uida, trà lạnh thật tốt!“Chính cô ta tự ngã xuống, ta giơ tay muốn giữcô ta lại nhưng bị lời của cô ta dọa lui lại.”Tôilạnh nhạt nhìn vẻ kinh hồn vẫn còn trong mắt cô ta, cũng không nói tiếp.“Ta căn bản không rõ cô ta vì sao mà tự nhảy xuống nước, hoàn toàn ngây dại. Ha hả, nhiều ngày vậy ta rốt cuộc cũng hiểu, cô ta chẳng qua cũng chỉ muốn tìm lý do diệt trừ ta thôi, chỉ là, khi đó ta thế nào cũng không thể tin nổi cô ta là người vô tình như vậy…” CHƯƠNG 190: CÓ CỐ NHÂN ĐẾN, KHÔNG GẦN KHÔNG XATừ quý phi nhẹ nhàng mà hít một tiếng: “Coi như là ta đã hiểu được, cũng là vô dụng… Không thểkể cùng với bất luận kẻ nào, lại càng không dám nói với ai, liền ngay cả vì cô mà nói nửa câu, một câu cũng không được… Ta liền như vậy bị kìm nén…” Trầm mặc một lát, thanh âm đau thương lại vang lên:“Ta nghĩ nếu ta không tìm người nào đó để nói chắc sẽ nghẹn chết ở trong cung…”Tôi nở nụ cười, không tiếng động mà nở nụ cười.“Hiện tại sẽ không nghẹn mà chết?” Tôi hờ hững hỏi.Từ quý phi ánh mắt đột nhiên trợn tròn, trong mắt mang theo vài phần kinh hãi nhìn tôi.“Ta chỉ có thể nói, lần này cô có thể giữ toàn mạng hẳn là nên đi vào miếu mà dâng lễ cảm tạ ông trời đi, còn chuyện khác, không nên nghĩ cũng không nên cân nhắc nữa. Việc đấu đá nhau trong cung này không hợp với người như cô, vừa học vừa dùng cũng không phải cách tốt.”Nở nụ cườiảmđạm với cô ta, tôi đứng dậy hướng cửa đi đến, rõ ràng có ý tiễn khách.Có đôi khi, người ta thật sự biết thỏa mãn, đại nạn không chết không cần thiết phải có hạnh phúc đến cuối đời, nhưng có thể tích được phúc.Nhìn Từ quý phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế, tôi ởtrong lòng cười lạnh một tiếng.Hậu cung, là chiến trường không có khói thuốc súng, giết người không thấy máu, nguy cơ tiếp nối, mỗi bước đều là vì sinh tồn. Tranh đấu, tính kế, âm mưu hỗn loạn, máu chảy cứ bày ra trước mắt. Một khắc trước nhìn con của mình giãy dụa giữa sinh tử, giây tiếp theo sẽ bày kế mà đưa người khác vào chỗ chết.Đây là một tòa thành đỏ rực, rất nhiều người muốn tiến vào, tưởng rằng ở đây chính là thiên đường, nhưng lại không biết trong lòng những người không có cách nào rời đi thì đây chính là a tỳ địa ngục.Từ quý phi rốt cuộc đứng lên, có chút lay động hướng tôi đi tới, môi hơi mấp máy, mày liễu đã chau lại thành một đoàn:“Ta…. Ta…”Tôi cười cười:“Không cần giải thích với ta cái gì. Nếu ta đoán đúng, như vậy mời cô nghe theo lời ta khuyên bảo, nếu ta đoán sai, như vậy hãy nhận lời xin lỗi của ta.” Cấp cho cô ta mộ t nụ cười thư thái, nhẹ giọng phun ra ba chữ:“Thật xin lỗi.”Lúc này, Tiểu Tuyết bưng mâm xa xa đi tới, phát hiện hai người chúng tôi đứng ở trước cửa, cước bộ khựng lại, rồi lại chậm rãi tiếng đến.Tôi nhìn vào mắt Tiểu Tuyết, phân phó nói:“Tiểu Tuyết, em tiễn Từ quý phi!” Xoay người vào phòng. Cứ đứng mãi ở cửa có gió lùa, tôi chịu không nổi.……Đêm khuya nơi lãnh cung, không có ai, không có âm thanh nào, một mảnh tĩnh mịch, trống trải, tịch liêu.Tôi nằm ở trên giường càng không ngừng trở người, nửa tỉnh nửa mê trong lúc đó, liền ngay c ả trong mộng cũng đều hốt hoảng, thật không rõ ràng, giống như bị cách một tầng sa mỏng.Không phải ác mộng gì, cảnh tượng rất đơn giản, bốn phía đều là màu trắng, màu trắng của tường, màu trắng của đất, lụa trắng chấm đất, theo gió phất phơ, làm cho người ta cảm thấy lười biếng. Tôi không thể khống chế mà chậm rãi tiến về phía trước, đi thật lâu thật lâu, lâu đến tưởng như dài đằng đẵng, không hiểu sao cảm giác khủng hoảng trong lòng lại bắt đầu lan tràn…Rốt cuộc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lụa trắng, thấy một thân quần áo trắng xa xa đứng ở nơi đó, áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Có thể nhìn thấy một người, tại nơi trống vắng này coi như một loại an ủi, vì thế tôi dùng sức mà chạy tới, tới rồi, trước mặt lại giống như bị một tấm thủy tinh trong suốt ngăn cách, vô luận dùng sức thế nào, cũng khó có thể tiến về phía trước, hơn nữa, tôi càng dùng sức, khoảng cách so với lúc nãy lại càng xa.Người nọ đứng ở nơiđó không nhúc nhích, giống như một pho tượng tuyết được điêu khắc thành hình người, quần áo màu trắng ngà kéo dài thật dài trên mặt đất, giống như bị tuyết phủ kín, gió thổi qua, nhè nhẹ