
lát, nói: “Chuẩn bị ngựa cho gia, gia phải…”Y Y phảng phất hiểu được ý tứ của Đông Phương Cửu, mỉm cười, nói: “Gia, cứ theo tốc độ này ba ngày nữa chúng ta có thể tới Cẩm Hâm, gia không cần sốt ruột như vậy…”“Chuẩn bị ngựa cho gia!” Đông Phương Cửu nhướng mắt, mắt phượng lạnh lùng, “Các ngươi gấp rút lên đường như cũ, gia cưỡi khoái mã tiến vào Cẩm Hâm trước.”“…Vâng.” Y Y bị ánh mắt của Đông Phương Cửu dọa, vội đáp lại lui ra ngoài.“Cưỡi khoái mã ngày đêm thần tốc hai ngày có thể đến rồi. Có lẽ, một ngày rưỡi cũng đủ rồi…” Đông Phương Cửu nào có tâm tư lo thuộc hạ của mình có phải bị vẻ mặt tàn bạo của mình dọa rồi hay không, một lòng một dạ đều đang tính toán làm sao để đi nhanh hơn.Đông Phương Cửu cảm thấy cảm giác vừa đánh bất ngờ ở ngực mình rất không tốt. Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu hắn không nhanh hơn, nhanh hơn nữa, hắn nhất định sẽ phải hối hận.Rất hối hận.Nhưng, ngàn tính vạn tính, sức người luôn khó mà thắng trời được.Nhưng, Đông Phương Cửu không thể biết.Có thể, cứ cho là hắn biết, lấy tính cách của hắn cũng sẽđi đánh một trận đi.***Hoàng cung Kim quốc, Ngự thư phòng.“Âu Dương Yến tới chưa?” Hiên Viên Tiêu cuối cùng dừng bước, quay người nhìn Thập Tứ đang quỳ trên mặt đất bẩm báo. Hắn đã ởNgự thư phòng đi đi lại lại hai canh giờ rồi.“Theo như thuộc hạ của Thập Nhất điều tra, Âu Dương Yến khoảng một canh giờ nữa sẽ tới Cẩm Hâm, hiện tại hẳn là đang ở nhà trọ Ngôn quốc nghỉ ngơi.”Hiên Viên Tiêu đầu mày nhíu chặt, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ăn khớp, nhưng hắn của giờ phút này làm sao còn có được bình tĩnh cùng cẩn thận của ngày thường. Hai canh giờ trước đã không còn cái gì rồi, hắn hiện giờ là tên mãng phu cái gì cũng nguyện ý tin tưởng, chỉ cần người nọ nói hắn có thể cứu được Thượng Quan Lăng.Không có một chút chần chừ, hắn phân phó Thập Tứ: “Ngươi hãy phái người đi mời Âu Dương Yến nhập cung!”Thập Tứ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tiêu, dừng lại một lúc, hắn nói: “Hoàng thượng, Âu Dương Yến từng là thân phận Ngôn vương, chúng ta hôm nay mời hắn vào cung có phải không ổn hay không?”Hiên Viên Tiêu trợn hai mắt, giận dữ nói: “Trẫm bất kể hắn có thân phận gì, chỉ cần hắn là Ma Y là được! Bất chấp dùng cách gì đưa người nhập cung cho trẫm, lập tức!”Thập Tứ cuống quýt cúi đầu, nói: “Vâng, thuôc hạ lĩnh mệnh.” CHƯƠNG 195: CỨU HAY KHÔNG CỨU, KHÔNG PHẢI Ở KẺ HÈN NÀYHoàng cung nước Kim, Dật Thanh cung. Trong điện, thái y đang quỳ dưới đất.Ngoài điện, cung nhân loạn thành một đoàn.Bất kể ai đi vào trong Dật Thanh cung, mặt mày đều nghiêm túc, mỗi người đều vì người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường rồng kia mà cầu nguyện.Cầu nguyện người đó bình an vô sự, nếu không thì bọn họ không biết mạng mình có sống lâu hơn người đó một khắc nào không.Nguy cơ trùng trùng, chính là tiếng lòng của tất cả những người ở Dật Thanh cung.Hiên Viên Tiêu mang theo tiếng gió xông vào tẩm cung của chính mình, không thèm để ý tới thái y đang quỳ dưới đất, đi thẳng tới chỗ người đang nằm trên giường.Triệu viện sử nhìn thấy Hiên Viên Tiêu đến, vội tránh sang một bên, âm thầm lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán: “Vi thần bái kiến hoàng thượng.” Nhưng mà, vừa lau xong mồ hôi lại chảy ra ròng ròng.Không hài lòng vì bị người khác chiếm mất vị trí tốt nhất, Hiên Viên Tiêu lạnh lùng hỏi:“Thượng Quan Mặc Ly, ngươi không nhìn thấy trẫm sao?”Thượng Quan Mặc Ly không quay đầu lại, mà cũng lười chả buồn nói, tầm mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Thượng Quan Lăng nửa phân. Đôi tay cũng không nhàn rỗi, lúc thì lau mồ hôi trên trán nàng, lúc thì lại vuốt tóc nàng ra đằng sau.Những hành động này theo trong mắt của Hiên Viên Tiêu thật là khiến người ta phẫn nộ, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, ỷ vào mình là người có uy quyền độc nhất vô nhị ở K i m quốc, hắn ra lệnh: “Trẫm ra lệnh cho ngươi…”Thượng Quan Mặc Ly dường như rất bất mãn, lúc hắn quay đầu nhìn sang Hiên Viên Tiêu thì đầu lông mày nhíu chặt.“Ngươi nói nhỏ một chút!” Thanh âm tuy nhỏ, nhưng cũng có thể nghe ra trong lời nói kèm theo sự bất mãn sâu sắc.Để tránh cho người nào đó lại tiếp tục to tiếng, Thượng Quan Mặc Ly lùi ra hai bước, nhường chỗ cho người nào đó.Hiên Viên Tiêu trừng to đôi mắt giận dữ nhìn Ất một hồi, cuối cùng cũng nhìn xuống xúc động muốn gào thét, nhếch môi đầy ác ý đi đến chỗ Ất nhường cho bá đạo ngồi xuống.Một lát sau, Hiên Viên Tiêu mới nhớ tới việc phải tìm Triệu Viện Sử không biết đang trốn ở góc nào, “Triệu viện sử, Triệu Trung Đồ!”Triệu viện sử vừa nghe thấy bệ hạ gọi, liền lau mồ hôi lạnh đang đột nhiên xông ra. Hắn tất nhiên biết, hoàng thượng gọi hắn là vì cái gì, nhưng cũng chính vì hắn biết nguyên nhân nên mới lo sợ.“Có vi thần…”Hắn run rẩy đi ra khỏi góc tối, vừa thoáng nhìn thấy thánh nhan liền quỳ xuống.“Tại sao nàng vẫn chưa tỉnh? Thái y viện các ngươi không có lấy một ai hữu dụng ư?”Triệu Viện Sử nhanh chóng dập đầu xuống đất, kính sợ nói: “Thần lo sợ! Vi thần biết tội!….”“Trẫm không muốn nghe những cái này, cho trẫm biết khi nào nàng có thể tỉnh lại?”“Vi thần… Vi thần…”Mồ hôi trên trán hắn nhỏ cả xuống đất. Giờ phút này, Triệu Trung Đồ th