
làm cho tôigiật mình một cái. Cánh tay, chân, mí mắt không chỗ nào được buông tha, giày vònửa ngày mới yên tĩnh.Qua một lát, tôi rốt cuộc cũng gom đủ khí lực chậm rãi mở to mắt. Không có ánhsáng chói mắt, cả phòng bệnh bao phủ bởi một tầng sáng mờ nhạt, tôi đưa tay sờsoạng trên mặt mình một phen……Chậc chậc, khóc thật là thảm thiết.Tôi hết khóc lại cười, lúc này mới nghiêng đầu đón nhận ánh mắt củaLâm NhượcMai bởi vì ngạc nhiên mà đang trừng lớn.“Hi — Mai — đã lâu không gặp.” Khóe môi cong lên một cái, tôi hiểu rằng đâynhất định là nụ cười nhợt nhạt, nụ cười này thực ấm áp.Hai hốc mắt Lâm Nhược Mai như ẩn như hiện dâng đầy nước mắt, môi run rẩy, mắngcâu: “Con nhỏ này, rốt cuộc là sao hả! Nấu nước sôi mà mày không biết phải tắtbếp à?! Nếu không phải hệ thống báo cháy trong bếp của mày vẫn chưa hỏng thìngay cả mạng nhỏ cũng không còn! Con nhỏ mày có biết hay không…..” Nói xong,nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống, hít hít cánh mũi, lại trừng mắt nhìncái đứa ‘điếc không sợ súng’ là tôi, nó lại nói:“Mày lúc nào cũng khiến cho mọingười không thể yên tâm? Mày có biết nếu chú dì biếtđược mày thế này……Ai……”Tôi giật mình một lúc, khàn giọng nói: “Mai, cám ơn.”Lâm Nhược Mai sửng sốt, lại liếc trừng tôi một cái, “Cái đồ BT mày còn biết nóilời cảm tạ à, xí —” Rõ ràng là ánh mắt khinh bỉ song khóe môi cũng không tựgiác cong lên một chút.……Tôi đã trở về, một năm qua đi kia, từng biến cố, đau khổ cùng hạnh phúc cùnglắm chỉ là giấc mộng Hoa Tư.Tỉnh mộng, mọi thứ đều tan biến.Tôi càng trở nên trạch (*), trừ bỏ một tuần một lần đi mua đồ ăn căn bản khôngra khỏi nhà, ngay cả sở thích mua sắm ngày trước cũng không còn, báo hại cô bạnLâm Nhược Mai vừa định chế giễu tôi tiết kiệm, nhưng tôi lại ở dưới sự kinhngạc vô cùng của mọi người mà thay đổi phòng ở.(*) Trạch: Suốt ngày ở nhà.Từ nhà trọ ở nội thành chuyển đến biệt thự nơi ngoại thành.Lâm Nhược Mai cho rằng tôi bị kích thích nên càng thêm tiêu tiền mà không hề cốkỵ. Trên thực tế, nhàtôi chỉ là cái sân không lớn lắm ở nơi đó. Trong sân, tôicòn trồng đủ loại thúy trúc (*).(*) Thúy trúc: Trúc xanh.Lâm Nhược Mai trêu tôi cũng bắt đầu để ý phong thủy bát quái, còn cười nhạo tôibởi vì một lần trúng độc khí than liền từ đứa ngốc tùy tiện qua đường lười nhìntrái phải trở nên luyến tiếc tính mệnh mà hiểu được nên biết chăm sóc bản thân.Tôi cũng chỉ cười trừ.Tôi nhớ rõ, tôi đã từng hỏi qua một người, vì sao thích màu xanh biếc, người nọnói bởi vì đó là màu xanh của trúc. Tôi lại hỏi, vì sao thích trúc, người nọcười nói bởi vì trúc rất chung tình.Tôi còn nhớ rõ người nọ nói: Trúc sống trăm năm, lại chỉ nở hoa một lần, hoalạc trúc tử (*).(*) Hoa tàn trúc chết.Tôi cũng không nhớ rõ ngay lúc đó tâm tình của tôi như thế nào, chỉ còn nhớmang máng bóng tôi chiếu vào trong mắt người nọ, cười đến khổ sở.Một câu nói, giống như ma chú, luôn quanh quẩn bên tai: Tâm như lục trúc, cuộcđời vô tận, chỉ vì một lần, hoa tẫn tán đi (*), tâm liền đã chết……(*) Hoa tàn bay đi.Chết tâm là gì, tôi không rõ, nhưng là tiểu thuyết gõ rồi lại tắt, tắt rồi lạimở, thật sự đã ngừng nửa năm rồi.Không lòng dạ nào viết chữ, không lòng dạ nào ngược người.Người mẹ kế có thể ngửa mặt lên trời cười to lúc trước kia hình như đã mất, bảnthân cô bây giờ chỉ còn là một cái ảo ảnh, mà con người thật thì đã chết ở cáinơi kia, chỉ là chưa chết ở trong lòng người nào đó.Lâm Nhược Mai đẩy cửa bước vào, thanh âm như sấm, “Lam Nhan Lăng mày làcái đồvô lương tâm, nghỉ ngơi hơn nửa năm nửa chữ cũng không có, ngược văn ‘Tứph â nthi ê n hạ’ của mày kia không phải đã sớm viết xong sao, tại sao vẫn xoay quanhcái phần nơi trước khi mày bị đâm chết? Hả?!”Mũi chân tôi hơi hơi dùng lực, ghế xoay chuyển một cái liền đối mặt với một ánhmắt chất chứa đầy oan ức.“Hôm nay không phải dừng ở chỗ đó.” Tôi cườiảm đạm.“Sao?” Lâm Nhược Mai lúc này mới có chút ý cười, nâng cằm đi đến bên ngườitôinhìn chằm chằm màn hình máy tính, giả vờ như có chút không để ý, nhẹ nhàngtrượt chuột kick vào link tựa ‘Tứ phân thiên hạ’. Vài giây trầm mặc đầy quỷ dị,tiếp theo chỉ là tiếng kêu ức chế không được của cô nàng, chấn động khiến tôikhông thể không dùng sức trượt ghế xoay rời xa ‘tâm địa chấn’.“Sao lại thế này? Hai mươi tám chương sau đâu? Lam Nhan Lăng!!!!” Tôi bị ngườinào đó bắt lấy bả vai không ngừng lay động, tôi mông mông lung lung cảm thấy cứnhư vậy có thể sẽ khiến não chấn động, “Nói cho tao biết tại sao đi?! Hai mươitám chương sao chỉ còn lại một nửa?! Mày đem văn chương để hết ở chỗ nào vậy?!Nói mau! Bằng không tao thật sự bóp chết mày! Thật sự đấy!!!!”Tôi nhẹ nhàng hất tay nó ra, bình thản như trước nhìn nó cười cười:“Xóa rồi!”Hoảng hốt, tôi như cảm thấy được sau khi Lâm Nhược Mai liếc tôi một cái liền sẽhôn mê luôn, tôi từ ghế đứng lên chạy nhanh đến đưa tay đỡ nó. Mặc kệ nói nhưthế nào nó cũng là bạn bè tốt của tôi nhiều năm, nếu không cứu cũng không cóthể để cho nó chết ở nhà tôi được.“Mày — mày —” Lâm Nhược Mai đúng là run run rẩy rẩy nói được hai tiếng, khôngchút khí lực.Tôi đỡ cô nàng đến ngồi lên sô pha cạnh tường, lại bưng tách trà bưởi pha mậtong