
iên! Đệ là hoàng đế Ngọc quốc, có biết hay không!”Bị tôi quát như thế, Thượng Quan Thiên liền ngoan ngoãn buông tôi ra, đứng thẳng người dậy trước mặt tôi.“Đệ không còn là trẻ con nữa, đệ là trụ cột của cả Ngọc quốc, mỗi ngôn ngữ cử chỉ của đệ, phán đoán của đệ, lựa chọn của đệ đều ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính Ngọc quốc.” Thở dài, tôi véo lên mặt của thằng em ngốc đang dẩu môi định kháng nghị, “Tháng sau đệ sẽ tự mình chấp chính rồi……” Chị đây làm sao yên tâm đem Ngọc quốc hoàn toàn giao cho cậu đây? Lỡ như một ngày nào đó chị ra đi, hoặc là cổ độc phát tác……Giúp hắn xoa xoa hai má bị tôi véo ửng đỏ, tôi nói: “Thiên Thiên, hoàng tỷ đã tuyển hoàng hậu cho đệ……”“Ơ……” Tôi bỗng bị Thượng Quan Thiên hất mạnh, mất thăng bằng, thiếu chút nữa té xuống đất, “Thiên Thiên, đệ làm gì vậy?!” Cho dù trên mặt đất có thảm lông cừu thật dày cũng không thể tùy tiện đẩy người à nha!“Đệ không cần!” Thượng Quan Thiên hiếm khi hét lên với tôi, khuôn mặt tuấn tú còn mang vẻ ngây ngô trở nên nghiêm túc thật sự, hắn lặp lại: “Đệ không cần hoàng hậu gì hết! Đệ chỉ cần ở chung với hoàng tỷ! Không cần người khác! Không cần!”Tôi giật mình, nhất thời không biết phải làmsao, không nghĩ tới hắn lại phản ứng mãnh liệtnhư vậy, một lúc lâu sau tôi mới cố gắng mở miệng xoa dịu bầu không khí, đáng tiếc……“Thiên Thiên, đệ nghe hoàng tỷ nói nè, cô gái đó là……”“Trẫm không thích nghe!” Trong chớp mắt, cả người Thượng Quan Thiên hình như đều thay đổi, đâu còn là một vị đế vương trẻ tuổi hồn nhiên ngây thơ, tính tình ôn hòa, rõ ràng là một bậc quân vương ngọc nhan tuyệt thế nhưng ngông cuồng tự đại. “Trẫm nói rồi, trẫm không cần hoàng hậu gì cả, trưởng công chúa không nghe rõ lời nói của trẫm, hay là nghe không hiểu ý tứ của trẫm?”Thượng Quan Thiên nhìn chăm chú cười nhạt: “Hoàng tỷ đi đường mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, trẫm đi trước đây.”Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, bỏ lại tôi đang trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc. CHƯƠNG 88: TRÊN TRIỀU CÓ NGƯỜI, NGOÀI CUNG CÓ NGƯỜI!“Công chúa…” Tiểu Phúc Tử hạ thấp giọng gọi, thấy tôi không có phản ứng, lại kêu: “Công chúa! Trưởng công chúa!~”“Chuyện gì?! Nói!” Tôi lúc này mới hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi chưa từng có. Thượng Quan Thiên sao có thể nói năng với tôi như thế?! Rõ ràng là một con thỏ đế mà lại có gan cắn chị của mình ư?! Muốn cắn cũng nên cắn người khác chứ!“Vĩnh An vương cầu kiến…”Tôi trừng Tiểu Phúc Tử một cái, quát lớn: “Còn ngây ra đó làm gì! Không mau mời vương huynh của ta vào!”“Dạ, dạ!”“Mạc Ly!” Tôi tiến ra đón, mở miệng gọi hắn trước.Mạc Ly khẽ mỉm cười với tôi, nói: “Hoàng thượngtuổi còn nhỏ, công chúa cần từ từ khuyên nhủhoàng thượng mới tốt, chớ đừng nổi nóng với hoàng thượng.”Tôi sửng sốt, hỏi: “Huynh nghe ta nói chuyện với Thiên Thiên rồi sao?”“Ừm.” Mạc Ly gật đầu thừa nhận, tiếp theo lại quỳ thụp xuống, ngẩng đầu nói với tôi: “Thần có một chuyện muốn cầu, thỉnh công chúa đáp ứng, bằng không thần sẽ quỳ ở đây không đứng dậy!”Nhìn Mạc Ly cố chấp như vậy, tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cười đáp ứng: “Nói đi, ta đồng ý với huynh được chưa, mau đứng lên!” Miễn sao chuyện hắn yêu cầu, hoàn toàn không làm hại đến tôi hoặc Ngọc quốc là được.“Thỉnh công chúa cho phép Thượng QuanMạc Ly tiếp tục bảo vệ công chúa!”Tôi sửng sốt, suy nghĩ một lát, mới nói: “Mạc Ly à, huynh đã từng đồng ý với ta, hơn nữa huynh đã là Vĩnh An vương của Ngọc quốc ta, là trấn quốc đại tướng quân kiêm Binh bộ thượng thư rồi, huynh đâu thể đổi ý được!”Mạc Ly ngước mắt nhìn tôi trân trân, ánh mắt lấp lánh sáng: “Thần không có đổi ý, thần chỉ muốn được tiếp tục tận lực bảo vệ công chúa mà thôi.”Tôi nở nụ cười: “Mạc Ly, huynh đứng lên đi, ta chấp thuận.” Muốn lắc đầu, không thích hợp, muốn thở dài, lại nghẹn trở lại, cười cũng không được, than thở cũng không xong. Kéo Mạc Ly dậy, tôi nói: “Kỳ thực, cách thức bảo vệ một người có rất nhiều loại, mà mỗi một việc huynh làm đều là đang bảo vệ ta, huynh hiểu chưa, Mạc Ly?” Mỉm cười với hắn, tôi lại nói:“Giúp ta gọi Bính và Đinh đến đây, ta có việc muốn nói.”Mạc Ly nhìn tôi, gật đầu: “…Được.”***Đây là lần đầu tiên ta gặp Bính, một người nhỏ con gầy còm, có một đôi mắt to màu nâu nổi bật, nhìn kiểu gì cũng không giống một ám vệ có khả năng giết người.Ánh mắt tôi chuyển hướng sang Đinh, mặt đầy ý cười, tôi hỏi: “Đinh, ngươi có đồng ý đến Binh bộ giúp Mạc Ly không?”Đinh sửng sốt một lúc liền gật đầu lia lịa, nói to: “Đồng ý đồng ý đồng ý!”Giọng hét vô cùng khí thế của Đinh khiến tôi ong cả tai, tôi cười khổ: “Tên nhóc nhà ngươi sau này nhớ nói nhỏ chút, giọng của ngươi đúng là đầy sức mạnh giống y như sư tử rống vậy!”“Hắc hắc…” Đinh gục đầu xuống, ngượng ngùng.Tôi thu lại nét cười, nghiêm giọng nói: “Hộ vệ Đinh, tiếp chỉ —”Đinh ngây ngốc, quên cả quỳ xuống, đến lúcMạc Ly đá hắn một cước, hắn mới quỳ xuống.“Hộ vệ Đinh, tính tình trung nghĩa ngay thẳng, làm hộ vệ của bổn cung nhiều năm, nhiều lần lập công, ban tên Lăng Mạc Thất, phong chức Binh bộ thị lang, nhận bổng lộc tam phẩm.” Tôi nhìn Đinh đang ngớ ra, ho khan một tiếng, hỏi: “Còn không lĩnh chỉ tạ â