
n giấm của ngươi, đồ ngu ngốc, đồ ngớ ngẩn!”“Suỵt…” Đông Phương Cửu cố nén cười, đặt ngón trỏ lên giữa môi, ý bảo tôi nói nhỏ một chút, đừng kích động. Đây chẳng phải là một kiểu châm chọc biến tướng hay sao?Nốc cạn hai chén nước ô mai, tôi mới nhìn lại phía hắn, hỏi: “Ngươi chạy đến đây làm gì? Cha ngươi không phải bắt ngươi bế môn tư quá sao?”Đông Phương Cửu cười ôn nhu, khẽ nói: “Ngày mai chính là ngày mười lăm trăng tròn, ta lo lắng cho nàng, nên tới.”“Xí~ bớt làm bộ làm tịch đi, ta đã qua cái tuổi thiếu nữ mộng mơ rồi, bớt nói mấy lời đong đưa đó với ta đi!” Liếc hắn một cái, tôi lập tức quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa. Bởi vì tôi cảm thấy trên mặt tôi, rất có thể đã bị ửng lên một tầng mây đỏ không đúng lúc…“Lăng nhi, sau này nàng không được ăn mặc như thế này nữa.” Một lát sau, Đông Phương Cửu bỗng lạnh lùng nói một câu như thế khiến tôi bối rối.Tôi dùng ánh mắt ‘anh là cái thá gì’ trừng hắn một cái, hỏi: “Ngươi quản được ta chắc?” Tôi cứ mặc đó! Nếu không phải trời lạnh, ngày nào tôi cũng mặc như vậy đi dạo phố, cho anh tức chết luôn!“Muốn mặc thì cũng được, có điều, chỉ có thể mặc cho một mình ta xem.” Đông Phương Cửu híp đôi mắt phượng, mỉm cười với tôi như muốn quyến rũ. Rõ ràng là đang ‘chiêu mộ’ đây, tên gia hỏa này chắn chắn là thấy cứng với tôi không được, lại muốn đong đưa dụ dỗ đây mà.Tôi cũng không phải ngọn đèn hết dầu, mỉm cười vô lại nói: “Ây, chỉ mặc cho một mình ngươi xem thôi sao?”Hắn gật gật đầu, trông bộ dạng vô cùng hài lòng.Tôi lại cười, dùng ngón trỏ gẩy cái cằm xinh đẹp của hắn lên, giở giọng gian tà: “Ta thật không muốn ngươi bởi mất máu quá nhiều mà chết!” Cong ngón tay lại búng lên chóp mũi hắn một cái, “Nè, mau lau sạch máu mũi của người đi kìa!~~~”Mặt Đông Phương Cửu thoáng chốc đỏ ửng, vội vàng rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa trắng tinh…Tôi ôm bụng cười sặc sụa…“Lăng nhi! Nàng lừa ta!” Đông Phương Cửu nhìn cái khăn lụa vẫn trắng tinh sạch sẽ, ánh mắt đầy tức giận trừng tôi.“Hahaha ~~~ Thế nào? Ta lừa ngươi đó thì sao! Ai bảo ngươi ngốc! ~~ Ha ha…”Đông Phương Cửu cũng phì cười, nụ cười mờ nhạt đó, quả thực hết sức dịu dàng.“Được rồi được rồi, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, chuyện muốn nói cũng nói xong rồi, mau trở về vương phủ của ngươi đi, đừng ở đây đợi làm gì, nguy hiểm lắm, ngươi không biết thất ca của ngươi hiện đang ngồi ở Ngọc Hòa điện hay sao?!Lỡ may ngươi mà không cẩn thận, hoặc là xui xẻo đụng phải hắn, xem ngươi ăn nói Đông Phương Tấn thế nào!” Tôi cười đủ rồi, cũng biết nói đến chính sự.Tôi nhặt chai thuốc mà Thu Nguyệt để bên ngoài lên, tên ngốc Đông Phương Cửu vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, không có ý nghĩ sẽ rời đi.“Aizz, có chuyện gì với ngươi vậy? Mau lên, ta còn phải đến Ngọc Hòa điện nữa!”“Lăng Nhi đang quan tâm lo lắng cho ta sao?”“Ngài thật đúng là quá nhạy cảm rồi! Ta chẳng qua chỉ đang ‘tiễn khách’ mà thôi.” Ai thèm quan tâm một tên háo sắc thê thiếp đầy nhà như anh chứ!Tôi uống viên thuốc vào, một lúc sau, tôi hỏi Đông Phương Cửu: “Này, mắt ta còn màu đen không?”Đông Phương Cửu nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Đã khôi phục rồi.” Ngập ngừng một lúc, hắn lại nói:“Kỳ thực, ta cảm thấy Lăng nhi mắt đen tóc đen lại đẹp hơn.”Ha, lời này tôi thích nghe, ‘chân thân’ vốn có của tôi chính là ‘tam hắc’ mà, tóc đen, mắt đen, cộng thêm lòng dạ đen. Nhưng khi tôi thành Thượng Quan Lăng, cũng chỉ còn lại ‘lưỡng hắc’, nên mới không hoàn mỹ.Có điều… Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Cửu, xấu xa nhướng mày với hắn: “Hì hì, Đông Phương Cửu à, ngươi có ‘tên tự’ hoặc ‘tên hiệu’ gì không?”“Tự là ‘Cửu Trúc’.” Hắn nói.“Ồ, vậy ngươi có thể lấy tên hiệu là ‘Tam Hắc Cư Sĩ’.” Hắn mới là một ‘tam hắc’ chân chính, tôi mà so với hắn thì còn lương thiện hơn nhiều.Ai ngờ tên ngốc Đông Phương Cửu xắn tay áo lên, nhìn cánh tay mình một lúc, nhìn tôi khó hiểu, rồi nói giọng vô cùng oan ức: “Ta đâu có đen.”“Khụ…” Tôi không biết nói thế nào với hắn, cũng không thể tiếp tục đợi hắn, bằng không buổi lễ sẽ kết thúc mất, vì vậy, tôi đứng lên, nói với hắn:“Dù sao thì giờ ta cũng phải đến Ngọc Hòa điện rồi, còn ngươi, nếu muốn đi bây giờ, vậy thì cùng đi với ta, nếu không muốn, làm ơn ngoan ngoãn ở trong trong phòng đợi ta, ta sẽ dặn bọn họ không cho bất kỳ ai vào chính điện Lăng Vân cung hết.”Đông Phương Cửu đi sát theo sau tôi đến tận cửa phòng ngoài, tôi cho rằng hắn muốn đi, ai ngờ người ta chỉ muốn tiễn chân tôi mà thôi.Vào khoảnh khắc hắn nói ‘nhớ về sớm nha’, tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó trái tim tôi thật ấm áp.Cái cảm giác có một gia đình, cảm giác có người chờ đợi, thật tốt.Một nụ cười bất giác hiện lên nơi khóe mắt đuôi mày tôi, đã lâu không thấy cái cảm giác hạnh phúc như một đứa trẻ.“Đúng là một tên ngốc!” Tôi cười mắng hắn, cũng là mắng cho chính mình nghe. CHƯƠNG 99: MẮNG ĐÔNG PHƯƠNG THẤT, VÌ NGƯỜI VÌ MÌNH!Bên ngoài Ngọc Hòa điện, trời quang mây tạnh.Bên trong Ngọc Hòa điện, phong tình diễm lệ.Mỹ nhân ca hay múa đẹp, cao lương mỹ vị la liệt bày ra trước mắt.Cảnh tượng chướng mắt đập ngay mắt tôi khi vừa quay lại Ngọc Hòa điện. Một tên ăn mặc xa hoa, vạt áo mở rộn