
dài khép hờ, cho dù xa như vậy, một người trên lầu, một người dưới lầu, tôi lại có thể cảm nhận được hắn ngước mắt, nhìn về phía tôi sâu thẳm, chỉ một ánh mắt đó, tôi đã khó có thể kiềm chế, điểm ma mị nhất chính là màu đỏ sậm kì dị trong đôi mắt hắn, mị hoặc vô cùng!***Cùng lúc đó, trong hoàng cung Ngôn quốc, biệt viện của Thượng Quan Lăng, bên trong tiểu các của Sở Sở.Thượng Quan Sở Sở nhìn Hiên Viên Tiêu lần thứ mười đang thả hồn tận nơi nào, áp chế cơn lửa giận trong lòng đang dâng lên lần nữa, nhỏ nhẹ hỏi: “Tiêu, đang có tâm sự sao?”Hiên Viên Tiêuhình như không nghe thấy, nâng chén trà, đặt lên môi, đầu khẽ lắc nhẹ, lại đặt chén trà xuống.Tâm hồn hắn dường như đã rời khỏi đó, bay theo một thiếu niên tuyệt sắc tay cầm chiết phiến, thân mặc cẩm bào màu xanh kia đi mất rồi.Người kia rốt cuộc có phải là Thượng Quan Lăng hay không?! Dung mạo giống nhau, khí thế giống nhau, chỉ là… con ngươi kia rõ ràng là màu đen.Hiên Viên Tiêu nhíu mày, lại nâng chén trà lên.“Tiêu!”Thanh âm của Thượng Quan Sở Sở đã to hơn vài phần.“…..Sao?”Hiên Viên Tiêu cười nhìn ThượngQuan Sở Sở, tuy rằng phản ứng rất chậm.“Tiêu, có tâm sự sao?”“Ha ha, không có, không có……”Đúng rồi! Sao lại nghĩ không ra chứ?! Ha ha! Hiên Viên Tiêu liền đứng bật dậy, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười, con ngươi vàng tràn đầy lưu quang.Hừ, Ngọc quốc chẳng phải có bí dược có thể tạm thời thay đổi màu sắc con ngươi hay sao?!Ha ha, Thượng Quan Lăng — cô quả thật không đơn giản mà!……“Tiêu! Huynh đi đâu vậy?~~” CHƯƠNG 21: TRONG TIÊN NGUYỆT PHƯỜNG, KHÉO GẶP NGƯỜI QUENCũng tóc trắng, cũng cao ngạo, cũng lạnh lùng.Chỉ là, một người là ngân mâu trong suốt lấp lánh, một người là hồng mâu u buồn mị hoặc.Người thanh niên mặc đồ trắng trước mắt này, khiến tôi liên tưởng đến Vân tiên nhân, tình cờ gặp dưới tàng cây ngọc lan trong đêm trăng kia.Âu Dương Vân –Vân tiên nhân, hắn là người đầu tiên, sau khi tôi tới cái thế giới này, không hề muốn làm hại tôi, hay có lẽ nói đúng hơn là muốn bảo vệ tôi.Tôi luôn nghĩ vẻ đẹp của hắn tương tự như thủy tinh vậy, quá mức tinh khiết, quá dễ vỡ vụn.Tôi biết, mình đã bị hấp dẫn bởi vị nhạc-công-không-biết-tên đang tấu bài ‘Quảng lăng tán’ trước mắt này rồi, bởi vì hắn giống một người, giống cái người mà tôi muốn được bảo vệ kia, hơn nữa, hắn so với Vân tiên nhân càng khiến người khác muốn yêu thương hơn, ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn, khiến lòng tôi canh cánh không yên, đôi mắt sáng màu đỏ sậm đó dường như đang cất giấu một nỗi đau thương không gì sánh được.“Công tử…” Đinh thì thầm bên bên tai tôi. “Ừm?” Tôi hoàn hồn, trả lời.“Bích Quân, người mới tới.” Đinh nhỏ giọng giới thiệu.“Tất Vân (*)? Cái họ rất đặc biệt…” Tôi thờ ơ nói.(*) Đồng âm với Bích Quân.“Dạ, đúng vậy, họ ‘Bích’ tại Ngôn quốc rất hiếm gặp, cũng coi như là đại gia tộc của Ngôn quốc.” Đinh gật đầu nói:“Chắc hẳn Bích Quân cũng là bị ép buộc mới phải bất đắc dĩ rơi vào cảnh phong trần…”Đợi đã! Đinh vừa nói gì? Rơi vào phong trần?! Tất Vân rơi vào chốn phong trần?! Chốn này không phải thanh lâu sao?! Còn Tất Vân là đàn ông mà!Tôi quay đầu, mở to hai mắt, nhìn chòng chọc, hỏi: “Tất Vân là một nam tử, vì sao lại vào Tiên Nguyệt phường? Hắn không phải… nhạc công… sao?!”Đinh thoáng giật mình, nhanh nhẹn đáp: “Công tử, nữ tử hầu hạ khách nhân tại Tuyệt Sắc hồng phường thì gọi là kỹ nữ, nam tử hầu hạ khách làng chơi thì gọi là tiểu quan (*), công tử, không phải ngài…” Không hiểu chứ?! Đinh nhìn Thượng Quan Lăng, ánh mắt bỗng tối sầm lại, không dám nói hết câu.(*) Kỹ nam, trai bao.“Cái gì?! Tiên Nguyệt phường của chúng ta cũng có tiểu quan?! Hắn — chính là — tiểu quan?!” Tôi nhìn Đinh không thể tin nổi, quay đầu lại chỉ thẳng vào Tất Vân, không cam lòng nhìn Đinh hỏi lại.“Bẩm công tử, đúng vậy.” Đinh tất cung tấtkính trả lời.Lúc này, khúc ‘Quảng lăng Tán’ của Bích Quân đã tấu xong, Tiên Nguyệt phường trong nháy mắt chìm vào tĩnh lặng, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.“Công tử?!… Công tử?!…”Đinh dè dặt huơ huơ tay ở trước mặt tôi, mất cả buổi tôi mới dần dần tỉnh lại, phân phó: “Đinh, mau đi nói với tú bà… Hắt xì…” Mùi son phấn đậm đặc này, tôi vội vàng bịt mũi lại.Chỉ thấy một ngườiđànbà mặc quần áo màu hồng nhạt, đang ẹo qua ẹo lại bước lên đài.Trời ạ, già như vậy rồi mà trên mặt còn trát bao nhiêu son phấn thế kia hả? Trên người bà ta rơi ra không ít bột phấn đó nha?!Tôi ở trên tầng hai mà còn ngửi thấy được nữa là.“Công tử, bà ta chính là tú bà của Tiên Nguyệt phường, tên là Tiên Tiên.” Đinh vội vã giải thích.“Tiên Tiên?? Chữtiên trong thần tiên?” Thần kinh của tôi lần thứ hai chỉ trong vòng vài phút, bị đả thương trầm trọng.“Dạ.”“Ô…” Tôi muốn nói OMG!Tú bà Tiên Tiên rốt cuộc cũng ‘ẹo’ lên đến giữa đài, cất giọng rõ ràng, nói giọng ngọt xớt: “Hôm nay có một tin tức cực kỳ tốt muốn thông báo đến các vị đại gia: hôm nay là ngày ‘khai bao’ (*) của Bích Quân công tử củachúng ta, các vị đại gia xin mời ra giá nhanh nhanh!”(*) Đêm đầu tiên tiếp khách.“Khai bao?!!~~~”Tiếng sư tử rống này của tôi, làm thức tỉnh đám khách làng chơi đang sững sờ câm lặng kia.Trong chốc lát, tiếng vỗ t