
– Mai cậu sẽ biết! Chào nhé! – Chi quay lưng đi thẳng, trước khi đi còn khuyến mãi 1 nụ cười tươi, tỏa nắng để lại cho T.Duy, tên ngố vẫn đang đứng ngơ ngẩn.
4 tên gián điệp, sau khi chứng kiến sự vụ trên, bắt đầu xầm xì to nhỏ
– Chị Chi quả là tuyệt vời! – Hoàng khen nức nở
– Ừ, nhận lời ngay thì sẽ bị nghi, không nhận thì bỏ lỡ cơ hội, cách này quả là hay! – Duy gật đầu như giã tỏi.
– Bây giờ để xem tên kia định làm gi! – Hân háo hức, mắt liên tục nhìn ra ngoài cổng trường.
Thế nhưng….chờ mãi, chờ mãi. T.Duy vẫn đứng bất động ở đó, nhìn mải miết theo hướng Chi vừa đi khuất, không nói năng hành động gì. Hải đã kéo Hoàng về từ lâu, còn Duy vẫn đứng cạnh Hân, canh bảo vệ cho cô nàng thám thính. Đến khi Hân bắt đầu nản, chuẩn bị về thì có người tiến lại gần T.Duy
– Sao rồi mày? – Thiên bá vai ông bạn đang chuẩn bị hóa tượng
– Chả sao – T.Duy bừng tỉnh, gạt tay thằng bạn, quay về nhà xe
– Chả sao là thế nào? Thành hay bại? – Thiên tò mò lóc cóc chạy theo hỏi
– Tao không biết đến từ thất bại bao giờ! – T.Duy nhếch môi cười đắc ý
– Tốt, thế thì trong những ngày tới, mày nên….- Thiên bắt đầu vach kế hoạch
– Để tao tự lo! Mày đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì!
– Hửm? Cái thằng mấy hôm trước hành hạ bắt tao hiến kế chạy đâu rồi?
– Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời tao! Di thôi!
Thiên nhìn bạn vẻ khó hiểu,sau đó nhún vai bát lực, leo lên xe T.Duy, cả hai cùng ra về
Khi ấy Hân mới ló đầu ra, nhìn theo bóng chiếc xe biến mất dạng, dậm chân tức tối
– Phải nói định làm gì đi chứ! Đồ đểu!
– Thôi, từ bây giờ bà để Chi lo đi, Chi thông minh hơn bà đấy! – Duy tiến lại gần, vỗ vai khuyên bảo Hân
– Cái gì?
– Chi sẽ biết tự phải làm gì! Giờ hãy đứng nhìn, đừng có tham gia. Chi đã đỡ giúp bà vụ này rồi, đừng làm rối thêm!
– Hả? ông nói thế là sao? – Hân tròn mắt hỏi Duy, sống lưng thoáng lạnh, nhưng vẫn tỏ vẻ ngây thơ, mắt chớp chớp
– Đừng có dùng vẻ mặt ấy nhìn tôi! – Duy dùng bàn tay to che gần hết mặt Hân – bà đã sắp xếp để tên đó tưởng Chi là bà, rồi ung dung ngồi xem kịch hay, không đúng sao?
– Ấy, cái này… – Hân ấp úng, gạt tay Duy ra, nhìn Duy tò mò
– Đừng có hỏi sao tôi biết! Tôi không lạ tính bà nữa rồi! – Duy hếch mặt tự sướng
Hân bĩu môi, phụng phịu nhìn Duy, bắt đầu nịnh nọt
– Thế thì…ông đừng nói cho Chi biết nhá, nhá, Chi biết nó giết tôi mất! Nhá, Nhá, Duy đẹp trai ngời ngời của tôi! – Hân lúc lắc cánh tay Duy, ánh mắt long lanh cún con cầu khẩn
Đôi tai Duy bắt đầu đỏ bừng, Duy bối rối quay mặt đi, nói cứng
– Đừng có dùng vẻ mặt đấy với tôi, nhìn chướng mắt quá đấy!
– Vẻ mặt nào ông cũng chê, thế muốn tôi nhìn ông thế nào? – Hân lon ton đuổi theo, miệng thắc mắc không ngừng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, không hay từ đằng xa, 1 ánh mắt đang dõi theo bóng dáng hai người, toát lên sự tức giận nhen nhóm.
Chị! Em cảm nắng rồi – chương 30
Vậy là kế hoạch của hai bên chính thức bắt đầu.Chỉ trong vòng 1 tuần ngắn ngủi, bên nào sẽ dành phần thắng cuối cùng????
Ngày hôm sau, vừa đến lớp, Chi đã đụng mặt anh chàng mang cái danh “người yêu” của mình, đứng cười hớn hở, sau đó chìa cho cô hộp sữa kèm theo bánh mì kẹp, rất hoành tráng sau đó trở về lớp. Cả hai không nói năng gì. Chi nhún vai, quay về chỗ.
Trần Duy vừa xuống cầu thang vừa cười mỉm, đối với những cô nàng mạnh mẽ, càng khoa trương càng nhanh chóng chuốc lấy thất bại, cứ đơn giản, lại hiệu quả. Mải mê với những suy nghĩ của mình, Trần Duy đụng phải 1 người đang đi ngược chiều, khiến người ấy ngã ra đất, giấy tờ bay tung tóe.
– Xin lỗi! – Trần Duy nói, sau đó cúi xuống phụ giúp cô bạn nhặt lại giấy tờ, dang định khuyến mãi nụ cười kinh doanh cho qua chuyện thì cậu đông cứng người.
Người đang ngồi trước cậu, tóc cột đuôi ngựa nhí nhảnh đằng sau, tóc mái bằng che kín vầng trán, đê lộ đôi mắt lanh lợi lấp ló sau cặp kính cận, miệng đang nở nụ cười kiêu ngạo nhìn lại cậu.
– Không có gì! – Hân chậm rãi nhả từng chữ, đưa tay lấy lại tập tài liệu, cầm túi balo đứng dậy, đi thẳng không 1 lần nhìn lại.
Trần Duy đứng đó, ngơ ngác. Nhỏ này…..có cái gì đó quen thuộc, từ giọng nói, đến điệu cười, và cả ánh mắt nữa. Thắc mắc nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua, thầm tự nhủ
“Mấy nhỏ bình thường như vậy ai chả giống ai, ngờ ngợ là chuyện thường thấy thôi! Tập trung vào Nhỏ Hân Hoan đó thôi!”
Sau đó cậu đi về khoa của mình, bỏ rơi 1 nụ cười đắc thắng ném vào mình từ phía sau
Tan buổi học trưa, Trần Duy lại nhanh chóng có mặt trước dãy nhà khoa Bảo vệ thực vật, đứng chực sẵn chờ đối tượng của mình đi xuống. Hoàng Thiên từ xa chạy đến, vừa thở vừa nói
– Đi nhanh thế mày?
Trần Duy chỉ cười không đáp, ánh mắt liếc nhìn lên chờ đợi, Thiên chăm chú quan sát, buông 1 câu cực nhanh, trước cả suy nghĩ:
– Mày thích con nhỏ đó hả?
Trần Duy giật mình quay lại,hét lớn:
– Mày điên à?
– Tao chưa thấy mày cưa em nào lại hành động như thế này bao giờ!
– Là do đối tượng lần này đặc biệt, chứ thích thiếc gì ở đây! – Trần Duy cáu nhặng xị, nhăm mặt nhìn thằng bạn có ý tưởng…khác người
– Cẩn thận kẻo sa vào hố bẫy chính mình đặt đấy nhe! – Thiên c