
Editor: Cua Rang Me
CHỈ MUỐN LÀM ÔNG XÃ CỦA EM

Giới thiệu:
Khi bị một người đàn ông thương thì phụ nữ chỉ gây thơ nghĩ, hẳn là anh ta yêu mình.
Khi bị một người phụ nữ yêu thì đàn ông lại kiêu ngạo nghĩ, cô ấy chỉ nên thích mình thôi.
Kiều Y Y, không chỉ là một cô gái xinh đẹp, mà còn là một người chính trực, rõ ràng là một cô gái dễ chịu.
Cô lên núi tìm Sóc Phong, cũng chỉ là vì công việc, nhưng người đàn ông này lại vô liêm sỉ hỏi cô:
Có muốn cùng hắn ân ái hay không? Nếu không phải vì giữ chén cơm, cô đã sớm cho hắn một cái tát
Rất muốn cho hắn cút đi thật xa. Tuy cô không sợ chết, vì ở nhà hắn, được bao ăn,
Nhưng tốt xấu gì thì cô đều vì công việc. Ai ngờ, tính xấu của người đàn ông này,
Mỗi ngày thấy cô, nếu không phải là động tay động chân, thì chính là vừa kéo vừa ôm, hoàn toàn không chú ý đến sự phản kháng của cô,
Cuối cùng hắn vẫn rất bá đạo muốn cô làm bạn gái của hắn, trong mắt chỉ có một người đẹp trai tuấn tú, Sóc Phong,
Kiều Y Y lại u mê đối với những lời tốt đẹp của hắn, chẳng qua là từ đầu người đàn ông này sẽ không ngồi không,
Nhân lúc trăng thanh gió mát, hắn đem cô lên giường,
Đem cô trực tiếp ăn sống nuốt tươi, thế nhưng, người đàn ông mạnh mẽ như hắn có thể lực quá dồi dào,
Cô gái nhỏ bị giày vò phải vừa khóc vừa cầu xin suốt cả đêm, người đàn ông này lại nói vẫn không đủ . . . . . .
Lần đầu tiên Sóc Phong nhìn thấy Kiều Y Y, chỉ cảm thấy cô gái này giống như những người hắn từng thấy, không có gì đặc biệt,
Lại yêu cô gái này, hơn nữa không chỉ là như vậy. Nhưng cố tình,
Hắn có khẩu vị đặc biệt, nhiều phụ nữ như vậy, hắn lại vừa ý cô,
Toàn tâm toàn ý muốn đem cô giữ ở bên người để yêu thương, ai ngờ, cô gái này lại dám nói chia tay!
Chương 1.1
Kiều Y Y thở hồng hộc đi, cô đã đi một đoạn đường thật dài rồi, vẫn không thấy bất kỳ tòa nhà nào, ngước mắt nhìn xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy núi và cây, không hề có một bóng người, cô ngừng lại, hai tay chống hông, sắc mặt đầy mệt mỏi và tức giận.
Cô dùng sức đá đá vào tảng đá ở dưới chân, lúc này cô đang ở nơi chim không đẻ trứng, đường núi gập ghềnh, cô dừng xe nhỏ ở chân núi, cô buộc phải dựa vào hai chân để đi tới.
“Nhà thư pháp gì chứ! Muốn bồi dưỡng tính tình cũng không cần trốn vào rừng sâu hoang vắng như thế!” Hại cô tìm gần chết.
Hôm nay lúc cô ngủ say, chẳng biết là mấy giờ, ông chủ gọi một cuộc điện thoại đánh thức cô, muốn cô tìm một nhà thư pháp tên là Sóc Phong, không biết rốt cuộc ông chủ muốn gì, nhưng mà khi cô nhìn thấy ông chủ fax tác phẩm của nhà thư pháp, ngay lập tức tế bào ham ngủ biến mất, toàn thân cô vì nghệ thuật mà có chút sôi sục.
Bức thư pháp đó tuyệt đối là tác phẩm có giá trị cao, chẳng qua trước tiên cô cần phải tìm được người nọ, đồng thời đưa anh ta và các tác phẩm đang giữ trên tay, mang đi giám định và xem xét, để bọn họ xác nhận trước khi thu mua.
Kiều Y Y thích nghệ thuật, tế bào nghệ thuật lãng mạn luôn tồn tại trong cơ thể, nhưng cô không có khả năng giám định nghệ thuật và trở thành nhà nghệ thuật có năng lực, so với công việc giám định khô khan, cô thích đàm phán hơn, đưa toàn bộ tác phẩm nghệ thuật vào tập đoàn “Lam”.
“Ài, nói chung là chỉ có sinh sống ở nơi không người này, mới có thể sáng tạo ra một tác phẩm tốt được . . . . . . Dù sao tất cả nhà nghệ thuật đều rất quái dị . . . . . .”
Bỗng dưng, cô thở hốc vì kinh ngạc, cúi đầu nhìn mu bàn chân, chợt cô hét lên chậm nửa nhịp, vội co giò nhảy sang một bên, ngồi luôn lên tảng đá, cởi chiếc giày ra thì nhìn thấy ngay lớp vải phía gót chân đã bị mài mòn sâu vào trong.
“Trời ạ!” Gót chân bị trầy xước không nói, khi nhẹ nhàng vén lên, một ít máu lập tức rỉ ra, cô đau đến cắn chặt răng, cô rất hoảng loạn, hoàn toàn không có chuẩn bị cho tình huống đi đến nơi rừng hoang vắng này, kết quả là gót chân bị thương coi như thôi đi, cô lại . . . . . .
Kiều Y Y quay đầu lại tìm hiểu đường đi, bất đắc dĩ thở dài một cái, cô đã không nhớ rõ đường đi, “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn . . . . . .” Cô tự an ủi mình.
Cô lấy giấy từ trong túi ra, rút một tờ lau ở gót chân, rồi mang giày vào, cà thọt đi về phía trước, dọc đường còn nói lảm nhảm: “Nhất định phải tìm được người đó, không tìm được tôi sẽ không đi trở về . . . . . . Nhất định sẽ tìm được . . . . . .”
Khi khát nước thì cô lấy ra một chai nước suối ở trong túi, nhanh chóng mở nắp chai, uống một ngụm lớn, ổn định tâm trạng, cô xem điện thoại di động, trên đó hoàn toàn không có tín hiệu.
Đã hai giờ chiều rồi, cô thấy bầu trời trên đầu tụ mây đen không ngừng, bỗng chốc có dự cảm xấu, theo bản năng, cô nhanh chóng tìm một chỗ ẩn núp.
Kiều Y Y bước nhanh, trời đang mưa, cô nhìn thấy một tòa nhà hai tầng ở phía trước, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng để cho cô thấy một tòa nhà rồi. Chỉ có điều niềm vui sướng của cô chỉ được một giây, bởi vì khi cô thấy rõ tòa nhà này, trông nó giống như ngôi nhà ma bị bỏ hoang, cô bắt đầu có ý nghĩ muốn rút lui.
Nhưng cô còn chưa kịp chạy đi, cánh cửa đã tự mở ra, cô đứng lại đó, miệng há thật lớn, các cảnh tượng quỷ dị l