
luckygirl_co Anh cười khổ, “Chỉ là cô ấy tát tôi một cái, bởi vì cô ấy biết cậu đã xuất hiện…”
Khi anh biết Trần Uyển muốn đi gặp người trùng tên trùng học Sóc Phong ở hội triển lãm thì trong lòng anh không khỏi lo lắng, nhưng anh không biết, càng không hy vọng chuyện sẽ xảy ra,thì 100% sẽ xảy ra,coi như trốn được mùng một cũngtránh không khỏi 15.
Quán cà phê yên tĩnh, ánh đèn màu vàng, người tụm năm tụm ba, thật đơn giản chỉ là thăm hỏi, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, rất thoải mái, nhưng Lý Nhân Phong đứng ngồi không yên.
“Tôi không có hứng thú với Trần Uyển.” Sóc Phong nói thẳng, anh biết Lý Nhân Phong muốn nghe đáp án gì.
Lý Nhân Phong lắc đầu một cái, nhìn người đàn ông nho nhã trước mắt, người đàn ông trời sanh có năng lực hấp dẫn ánh mắt phụ nữ như vậy, cho dù anh thấy mình cũng không kém, nhưng kì lạ là anh vẫn không hấp dẫn được Trần Uyển.
“Sóc Phong, nếu như là trước, tôi cũng sẽ vì đáp án của cậu mà mở lòng, nhưng không, tối thiểu hiện tại sẽ không! Tôi mệt mỏi…”
Lại nói tảng đá dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ có khe hở, mà anh thì có quá nhiều khe, nhiều đến nỗi khiến anh sắp bị vỡ tan nát.
Sóc Phong nhướng mày, “Vậy cậu hẹn tôi ra ngoài làm gì?” Mấy năm này, ngoài trừ có liên lạc với cha mẹ, thì còn có Lý Nhân Phong, không đề cập tới phụ nữ, thì bọn họ là thật sự bạn rất thân.”
Chỉ là gặp mặt bạn tốt thôi.” Lý Nhân Phong nho nhã mà cười.
Sóc Phong không nói thêm gì, “Tôi rất khỏe.” Mỗi người đều cho là anh không khỏe, nhưng không có,anh rất tốt.Tròng mắt Lý Nhân Phong nhìn rõ khớp xương ngón tay của mình, << Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ >>.
Trước khi đi muốn nhìn thấy Sóc Phong, có lẽ lúc nãy chưa xác định, nhưng bây giờ anh biết rõ mình cần phải làm gì, “Sau này có lẽ không trở về nữa.”
Sóc Phong cười, hiểu ý tứ của đối phương, anh trêu ghẹo nói: “Như vậy cậu cũng không tới hôn lễ của tôi?”
Không trở lại, không muốn gặp lại Trần Uyển, Lý Nhân Phong cũng không thể để Sóc Phong xem thường, “Người anh em! Tôi muốnđi một thời gian!” Cầm được thì buông được, những lời hoa mỹ này nói ra thật dễ, nhưng làm được hay không lại là một chuyện.
Sóc Phong nhún nhún vai, không nói lời nào.
“Này, nói cho tôi nghe một chút về người phụ nữ của cậu đi!” Tay Lý Nhân Phong chống cằm.
Sóc Phong mím môi không muốn nhìu lời, nhưng khóe miệng vô tình nở nụ cười, làm thế nào cũng không gạt được ánh mắt Lý Nhân Phong. Lý Nhân Phong khe khẽ thở dài, nếu nói Sóc Phong cầm được thì buông được, như vậy anh cũng có thể.
“Nói với tôi một chút xem, ý tưởng nào đã làm cho cậu ở thôn dã nhiều năm như vậy?” Lý Nhân Phong cười ha ha chọc anh.
Sóc Phong uống một hớp cà phê, “Không thể truyền lại bằng lời nói, cậu tự trải nghiệm đi!”
Đã lâu không gặp, hai người ngồi ở trong quán cà phê trò chuyện rất lâu mới rời đi, khi Lý Nhân Phong lái xe đi trước, anh tốt bụng cho Sóc Phong một lời khuyên, “Nếu Trần Uyển biết cậu đã trở về rồi, chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm cậu…”
“Ừ!” Sóc Phong tiếp nhận ý tốt của bạn tốt.
Khi Sóc Phong về đến nhà, cô bạn gái Kiều Y Y của anh đang chơi điện tử, phần cơm còn lại bên người chứng minh cô đã giải quyết xong cơm tối rồi.
“Gọi từ bên ngoài à?” Anh vừa cởi áo khoác, vừa đến gần cô.
Cô rất bận rộn, không có thời gian trả lời anh, loạn xạ gật đầu một cái, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình,
một khắccũng không rời,người đàn ông ngồi lên chiếu với cô, đôi tay ôm chặt phần eo của cô.
Cô không có cảm giác nào, hai mắt đánh giết đến đỏ cảlên, nhe răng trợn mắt nhìn trước màn hình,một bộ hiếu chiến, thích đánh nhau, bộ dáng thích gây gỗ, giống như Mẫu Dạ Xoa tái thế.
Sóc Phong ngậm lỗ tai cô, cố gắng làmcô chú ý, cô bớt chút thời gian đánhanh, “cút ngay!” Không thấy cô rất bận ssao?
“Anh đã trở về!” Anh nói nhỏ ở bên tai cô.
“Em thấy rồi!” Trong lòng cô run sợ nhìn trước màn hình, giống như đó chính là thời khắc sinh tử.
Anh không vui, vốn là khi trở về tâm tình của anh cũng không tệ lắm, “Chơi game rất vui sao?”
“Đánh xong cửa ải là em được qua thành rồi, anh tránh qua một bên đi!” Vốn Kiều Y Y cũng không muốn chơi nghiêm túc như vậy, nhưng Sóc Phong không có ở đây, cô lại rất nhàm chán, mới bắt đầu chơi game.Có lẽ vì đã lâu không đụng đến game, cho nên chưa tới 3 phút cô đã bị cuốn vào, ngay lúc thời điểm cao trào, anh làm cái quái gì đó không biết!
Sóc Phong buông cô ra, xoay người rời đi, Kiều Y Y không để ý anh, tập trung chơi game, một lát sau, cô nghe được tiếng trong phòn tắm truyền ra.
“Nhanh, nhanh!” Cô híp mắt, đang lúc đại công cáo thành thì *pụp*!
Màn hình tối đen rồi…
“Á! Chuyện gì xảy ra!” Kiều Y Y nổi điên đứng lên
Sóc Phong đã tắt nguồn điện, không một chút đau lòng nói: “Đi tắm thôi!”
Cô nguy hiểm nheo mắt lại, giống như muốn phun lửa, “Là anh giở trò?”
“Đi thôi, bảo bối.” Anh thân mật ôm cô.
“A a a! Em muốn giết chết anh!” Cô nhảy lên trên lưng anh, như con khỉ giương oai trên người anh, nhưng anh lại bình tĩnh giống như không cảm giác được sự phẫn nộ của cô.
“Ngoan, nên tắm, rồi ngủ!” Sóc Phong kéo cô xuống, ôm ngang cô rồi đi tới nhà tắm.
Kiều Y Y tức giận cắn