Teya Salat
Chỉ muốn làm ông xã của em

Chỉ muốn làm ông xã của em

Tác giả: Kim Tinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322383

Bình chọn: 8.00/10/238 lượt.

nh? Lúc ở vườn cây, cô đã từng hỏi anh như thế.

Anh bảo, anh không thích!

Nhưng Kiều Y Y không đánh giá tâm trạng phức tạp hiện lên trong đôi mắt mình, cô đơn giản nghĩ rằng anh không thích trẻ con mà thôi, thì ra anh không thích có con.

Cô nặng nề thở một hơi, chậm rãi đứng lên, một bác sĩ nữ hỏi thăm cô có muốn phá thai hay không, côdo dự, cô đã nói với Sóc Phong, cô sẽ không mang thai, mà bây giờ cục cưng đã một tháng, chắc do lần đầu tiên không biết khống chế.

Chỉ cần cô len lén xóa sạch thì ắt hẳn quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi.Nhưng, Kiều Y Y dựa vào hành lang, như một tên trộm ẩn nấp trong góc tối.”

Sóc Phong, cậu xác định làm cuộc giải phẫu này à?”

“Phó Khải, mình không thay đổi ý định được.”

Phó Khải đi về phía máy bán hàng tự động, bỏ tiền xu vào khe, hai ly cà phê đẩy ra, “Giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở) thì không khó, nhưng tại sao cậu nhất định phải như vậy?”

Phó Khải chưa từng nghĩqua, bao nhiêu năm sau, gặp lại được người bạn học cũ này của mình,cảnh tượng lại đặc biệt như vậy, bao nhiêu người vô sinh, không sinh đẻ được, thế mà anh lại không cần khả năng sinh đẻ.”Có lẽ cậu nên lựa chọn lại…” Phó Khải thử đề cử cách thức khác.”

Không, như vậy tương đối an toàn!” Sóc Phong lên tiếng cự tuyệt rồi.

Phó Khải cau mày, thờ ơ lắc đầu một cái, “Tùy cậu, chỉ cần sau này cậu không hối hận là được!”

“Cám ơn cậu.” Sóc Phong thành khẩn nói.

“Thưa cô, cô không sao chứ?” Y tá mặc đồng phục màu trắng, lo lắng nhìn cô gái đứng ở trong góc, ánh mắt của cô trống rỗng, mang trên mặt vẻ tuyệt vọng, y tá đã thấy nhiều người như vậy, bình thường những người này sẽ không chết lập tức, nhưng là nhất định phải chết.

Y tá đã sớm chết lặng, nhưng cô vẫn đồng tình nhìn Kiều Y Y, bởi vì cô còn rất trẻ tuổi.

“Cô y tá à.”

“Rốt cuộc cô đã nói chuyện, thật tốt quá!” Y tá ở bên cạnh nói rất lâu mà cô ấy vẫn không lên tiếng đáp lại.

“Xin hỏi nếu như muốn giải phẫu nạo thai, hôm nay có thể thực hiện không?” Cô ngây ngẩn nhìn phương hướng Sóc Phong vừa đi.

Vẻ mặt Cô y tá từ lo lắng dần dần trở nên lạnh lùng, theo ý nghĩ của cô sống và chết cũng nên được tôn trọng, cô nói: “Hôm nay không được, tôi có thể giúp cô xếp lịch.”

“Thật sao?” Kiều Y Y nghiêng đầu hướng về phía y tá cười một tiếng, “Làm phiền cô rồi.”

Sóc Phong không cần đứa bé, là không cần, dù cho cô chủ quan để cứu vãn được tình thế, nhưng đã không còn đường sống, anh muốn sống bên cô trọn đời nhưng không có ràng buộc, vậy cô sẽ bỏ nó đi.

Tại sao cô có thể để cho anh lại phải trải qua một lần, có thể khổ sở vì đồng thời mất đi người yêu và đứa bé chứ? Nhưng mà… cô nhắm mắt, cố gạt đi nước mắt.

Nhưng mà mỗi người phụ nữ đều có quyền được làm mẹ, mà cô thì bỏ nó đi.

Kiều Y Y bắt đầu làm gặp ác mộng, cô y tá đã sắp xếp cho cô vào chiều thứ năm, từ giờ thứ năm còn ba ngày nữa, mỗi ngày cô đều gặp ác mộng, trong mộng đều là tiếng khóc đứa bé, cùng với tiếng khóc của chính cô.

Sóc Phong cảm thấy gì đó nhưng cô không có nói, mà cô gặp ác mộng nhưng không có phát ra tiếng, cô chỉ là lặng lẽ gặp ác mộng, lặng lẽ khóc thút thít.

Sóc Phong cảm giác được cô có gì đó là lạ với sáng hôm thứ tư, mắt cô bị quầng thâm như mấy con gấu trong vườn thú vậy, mà sắc mặt của cô cũng rất tái nhợt, màu môi cũng tím lại.

“Em không thoải mái à?” Sóc Phong nắm tay của cô, nhẹ nhàng hỏi, bây giờ cô mỏng manh đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.

“Không có.”

Hủy bỏ quá nhanh, một chút do dự cũng không có, Sóc Phong híp mắt quan sát cô, “Hôm nay có cần xin nghỉ hay không, sắc mặt em rất khó coi, có phải dì cả sắp tới hay không?”

Vừa nói đến dì cả, sắc mặt của Kiều Y Y tái nhợt hơn, cô mơ mơ màng màng nói: “Có thể, em muốn xin nghỉ, hình như bụng có chút không thoải mái.”

“Anh pha cho em một ly sữa nóng, em uống thì ngủ một giấc thật ngon, anh giúp em xin nghỉ.” Anh thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống, giúp đắp mền.

Anh vừa đi khỏi, Kiều Y Y mới dám để cho nước mắt của mình xuống, cô lẳng lặng nằm, không buồn ngủ chút nào, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, mà trong lòng của cô thì âm u.

Cô nằm trên giường cả ngày, mà buổi chiều Sóc Phong ra ngoài có việc, nói muốn mua một ít đồ, cô biết anh đang nói láo, không phải anh muốn đi mua đồ, mà là đi làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở).

Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, giống như mất đi mục tiêu, đói bụng rồi mới vuốt bụng đi tới tủ lạnh, theo bản năng cô muốn đi ăn món ăn lạnh, cơm lạnh, thân thể lại nhắc nhở cô, đem thức ăn đi hâm nóng, cô nhai kỹ nuốt chậm, giống như là một con rối, không có cảm giác.

Cửa mở ra, Sóc Phong trở về, “Dậy rồi à em? Thân thể còn cảm thấy không thoải mái hay không?”

Kiều Y Y lắc đầu một cái, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào anh, như một nuốt trọn anh vào hố sâu đen láy ấy, Sóc Phong không được tự nhiên cầm một lon thức uống uống, tư thế của anh có chút kỳ quái, nhưng trên nét mặt lại mang theo vẻ trút được gánh nặng, Kiều Y Y thật sự muốn cười nhạo, nếu anh biết mấy thứ này làm không công, anh sẽ thế nào đây?

“Em muốn đợi một người.” Cô lạnh lùng nói.

Tay Sóc Pho