pacman, rainbows, and roller s
Chiếc ôm từ vệt gió quỷ

Chiếc ôm từ vệt gió quỷ

Tác giả: Linh Boo (t.boo.kul)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326495

Bình chọn: 8.00/10/649 lượt.

m thanh đồng loạt kéo tới, nào tiếng vỗ tay, nào những tiếng thốt kinh ngạc, nào cả tiếng bàn tán… Giữa cơn lốc ồn ào, cô gái nhỏ xách balô đuổi theo bóng dáng cao ngạo.

– Hữu Phong! Chờ em vớiiii.

Gió Quỷ dời mắt xuống bàn tay nhỏ đang túm chặt áo anh, buông đúng một chữ khô khốc.

– Thả!

– Để em dẫn anh tới lớp nhé? Trung Anh rộng lắm, anh sẽ lạc đường cho xem!

– Thả ra! – Hai chữ lạnh lẽo ném thẳng vào bộ dạng chờ mong của cô gái nhỏ.

– À, chưa vào học nên mình không vội tới lớp. Anh chưa ăn sáng phải không? Em dẫn anh tới căng-tin nhé!

– Dẹp!

Hữu Phong gạt mạnh tay Đông Vy, độc tác thô bạo đến mức cô gái nhỏ suýt chút thì ngã nhào. Người con gái này thật kinh dị, mới hôm qua còn đuổi anh khỏi nhà giờ đã quay ngoắt sang đeo bám anh. Mất trí nhớ chứ không phải mất lý trí! Anh phủi áo, gằn từng chữ:

– Biến-ngay-đi!

– Anh nhớ hết mọi chuyện mới có quyền nói câu đó với em. Và lại, em biến hay không, đó không phải việc của anh!

– Okay, tùy vậy.

– Thật không? Thế, anh chập nhận để em bên anh rồi nhé!

– Vâng! Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ. – Gió Quỷ hừ lạnh.

Cô gái nhỏ sững người, nụ cười trên môi vội tắt lịm tựa đóa hoa bị gió vùi dập. Người con trai này thật vô tâm, đâu thèm biết cô cố chấp bám lấy anh là để kéo anh khỏi những ngày không quá khứ, không ký ức. Anh khó chịu, còn cô đau. Mỗi lần nhìn thấy anh, nghĩ về anh là mỗi lần cô gặm nhấm nỗi đau, tim rỉ máu. Anh đâu thèm biết đôi mắt xám tro mê hoặc của anh là thừa hưởng từ Federer – kẻ đã chôn vùi tuổi thơ cô chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Sống mũi cô gái nhỏ cay nghẹt, quanh mắt như có màn sương bao phủ, làm nhòe mờ thân ảnh ngạo mạn phía trước. Một giọt nước tinh khiết chầm chậm ưa ra khỏi khóe mắt buồn thương.

Dường như cảm nhận được ai đó đang khóc, chàng trai khẽ nhìu mày, miễn cưỡng ngoái đầu lại…

Bốp!

Bằng cú ném cực kỳ dứt điểm, chiếc giày nữ đã đập thẳng vào gương mặt hoàn mỹ chỉ trong nháy mắt…

CHAP 70

CHAP 70: (1) BẤT MÃN. (1)

Bạn trai tớ hư hỏng, dạy dỗ chút có sao đâu!

*

– Anh … không sao chứ?

Cô gái nhỏ rụt rè lên tiếng sau cú ném kinh điển vừa rồi, chính cô cũng không ngờ mình to gan tới vậy. Chỉ tội nghiệp ai đó, bị choáng nên đứng lặng yên, lấy tay che phần má vừa tiếp giày. Đông Vy hít thở sâu, bước tập tễnh đến cạnh Gió Quỷ, ngước mắt đầy hối hận:

– Em không cố ý!

– ……

– Nếu anh không nặng lời với em, em đã không cư xử như thế!

– ……

– Mức chịu đựng của con người luôn là có hạn. Ai bảo anh động chạm tới lòng tự tôn của em!

– Im đi! Đang đau, không thấy, huh?

Hữu Phong vứt người xuống chiếc ghế đá gần đó, mím môi. Cơn giận dữ thể hiện rõ qua đôi tay siết chặt cùng hơi thở lạnh lẽo. Anh tức, chẳng phải vì cô nàng kia ngang nhiên đánh anh mà là đánh xong rồi còn dạy đời! Và khiến anh tức nhất là bản thân mình, Vy càng láo anh lại càng thấy … đáng yêu. Điên rồ thật! Cô nhóc cũng chẳng hề e sợ gì trong khi những người khác đều run rẩy trước anh. Hay đã quá thân quen nên ai đó mới không thèm kính nể? Hữu Phong nghiêng mắt lườm cô gái nhỏ đang rón rén ngồi cạnh mình, bất chợt gắt lên:

– Dịch ra!

Đông Vy bỏ ngoài tai lời xua đuổi ấy. Cô rướn người sát Gió Quỷ, thổi nhẹ chút bụi dính trên má anh với nét mặt đầy ngượng ngùng.

– Anh bớt đau chưa Đinh Hữu Phong?

– Vy có thích cái đẹp không? – Gió Quỷ nhướn mày, cướp quyền đặt câu hỏi.

– Thích cái đẹp? – Cô gái nhỏ nhăn mũi, chả hiểu anh chất vấn điều này làm gì nhưng vẫn thành thật đáp – Có, em đương nhiên thích!

– Vậy, lần sau đánh thì … – Hữu Phong tự chỉ vào mặt mình, giọng bất mãn – chừa chỗ này ra!

– Lần sau? Không phải anh muốn em đánh nữa đấy chứ?

Cô gái nhỏ nghiêng nghiêng mái đầu nhìn Gió Quỷ, cười ngạc nhiên. Anh hóa ra cũng kiêu thật, tự ám chỉ cái đẹp là khuôn mặt của mình! Lần này anh trở về, tuy vẫn là Đinh Hữu Phong bá đạo của trước kia nhưng Đông Vy có cảm giác anh thân thuộc hơn rất nhiều, có lẽ, do đã quên đi nhiều chuyện chuyện tàn khốc nên bản tính tàn bạo cũng biến mất.

– Tôi không phải thần kinh, làm sao muốn bị đánh? – Đôi mắt xám tro ánh lên những tia sáng lạ lẫm, đôi môi lạnh lẽo buông lời thản nhiên – Vy thích dùng bạo lực với tôi mà!

***

Thích dùng bạo lực? Đông Vy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi ý tứ trong câu nói mờ ám của người kia, cũng chẳng cớ thời gian để ngẫm. Vừa vào tới lớp, cô nhóc liền lọt thỏm trong vòng tay mừng đóc của bạn học. Có những tiếng cười vui vẻ và cả những giọt nước mắt vỡ òa. Đông Vy chưa kịp hé miệng giải thích sự việc khủng khiếp vừa qua đã bị ai đó nhào tới ồm chầm lấy, hét lên phần khích:

– Có thật là cậu không chuột nhắt?

– Đúng, tớ, là tớ. – Đông Vy ngạt thở, vỗ nhẹ vai cô bạn đang mếu máo đến buồn cười.

Tức thì, không khí trong lớp học chùng xuống. Một số lườm nguýt Tuệ Anh chán chê rồi mới bỏ về chỗ ngồi, số còn lại chen vào giữa nữ sinh nhỏ và cô nàng nhiều mặt. Sở dĩ không ai lên tiếng việc Tuệ Anh nằng