Disneyland 1972 Love the old s
Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322751

Bình chọn: 8.00/10/275 lượt.

t đôi mắt to trong suốt như nước lại hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đã đẩy cô vào hang cọp.

Lườm anh? Oái, anh đang giúp em thoát khỏi bể khổ mà, đúng là chó cắn Lã Động Tân!

Quá bận dùng sóng mắt kêu oan với em gái, Y Đằng Long hồn nhiên quên mất sự tồn tại của phụ thân đại nhân.

“Y Đằng Long!” Y Đằng Văn chưa bao giờ là một người dễ dàng quên chuyện gì, thật vất vả mới tóm được đứa con lẩn nhanh như chạch, ông đương nhiên không thể buông tha. “Con ngây ngốc cái gì, đi ra kia! Đi ra tâm sự với các vị tiểu thư cho cha, khiêu vũ với họ xem có thể thừa cơ tìm một cô vợ mang về không.”

Anh tuấn tuấn mỹ Nhâm Thiếu Hoài nhẹ ôm lấy thanh lệ mềm mại Y Đằng Ưu Nhi nhanh nhẹn bắt đầu nhảy. Dưới ánh sáng như ngọc chiếu rọi của chiếc đèn thuỷ tinh, hai người tao nhã phát huy hết kỹ thuật nhảy, tựa như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt vời làm cho người ta bị hoa mắt thần mê.

“Anh……anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Con ngươi đen thâm thuý của Nhâm Thiếu Hoài làm cho người ta sợ hãi, giống như bị hút hết hồn phách, làm cho cô cả người lông tơ dựng đứng.

Vio: mình ngắt ở đoạn gay cấn vầy có sao ko nhỉ?

Lương tâm của Vio: ko sao đâu, thế này mới có hứng chứ lị!

Vio: *gật gù* chí phải! Vậy lần sau cứ gay cấn ta…cắt!

Chiếm đoạt vợ yêu [chương 3.3'> Edit: Viochan

“Lần trước vì sao trốn?” Anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô chính là tiểu hồ ly trong nhà kính.

“Cái gì mà trốn với không trốn , tôi không biết anh đang nói…… Oái!” Anh ngang nhiên thít chặt cánh tay đang ôm eo cô, khiến cả người cô thiếu chút nữa bị bẻ thành hai đoạn, đau đến mức phải oa oa kêu. “ Anh thả lỏng một chút được không? Đừng ôm chặt như vậy, thế này rất khó coi, tôi cũng không khiêu vũ được.”

“Không được! Rút kinh nghiệm lần trước, tôi hiện tại đã thập phần biết em là một tiểu hồ ly giảo hoạt. Nếu không giữ chặt em thì đến lúc em nhanh như chớp trốn đi, một mình tôi bị bỏ lại trên sàn nhảy mới là khó coi!”

“Cái gì hả, tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.” Cô chột dạ giả ngu, bàn tay nhỏ bé ở trên vai anh dùng sức cố gắng thoát ra, “Tôi thấy anh chỉ đang đánh lạc hướng, muốn thừa cơ tôi không chú ý ăn đậu hủ, không có cửa đâu!”(vio: chị thông minh quá đấy,thế là ko đc =.=)

“Không hiểu? Y Đằng Ưu Nhi, Nhâm Thiếu Hoài tôi không phải là trẻ con mà có thể để người ta phủ nhận vài câu cho xong!” Không để ý đến sự chống cự của cô, Nhâm Thiếu Hoài mạnh mẽ tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm tho vào trong lòng, “Nói, vì sao trốn?”

“Anh……” Cô tức giận đến quên mất mình đang giả bộ vô tội, cắn răng gầm nhẹ: “Xin hỏi vị Nhâm tổng tài Thiếu Hoài tiên sinh anh minh này, vì sao tôi không nên trốn? Tôi không phải là đồ ngốc, gặp phải sắc lang còn ngây ra đứng đấy để bị phi lễ a? Tôi không muốn bị thương tổn, cho nên tôi nghĩ cách bảo vệ chính mình, cái này có gì sai chứ? Người thực sự phải kiểm điểm là đồ đại sắc lang anh đấy, anh có tư cách gì mà hung dữ với tôi?”

“Tôi sẽ không gây thương tổn cho em.” Anh trừng lớn mắt. Biết bao nhiêu phụ nữ dùng đủ mọi kế, phủ phục dưới gấu quần anh, chỉ mong được ngẫu nhiên ân sủng, cô lại dám lên án anh là……sắc lang!

“Làm sao tôi biết được là anh sẽ không?” Muốn thi trừng mắt sao, cô cho tới bây giờ chưa từng thua ai. Mở lớn đôi mắt hạnh, cô càng ra sức trừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, anh dừng một chút, kiềm chế sức lực thả lỏng không ít.

“Hôm đó……” Anh hòa hoãn mở miệng, “Dưới nắng sớm em tựa như một thiên sứ thuần khiết không chút tỳ vết, chính vì đẹp như vậy nên đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tôi, làm tôi nhất thời khó kìm lòng nổi. Tôi nghĩ, cho dù có là vào một lúc khác thì cũng rất khó có biểu hiện tốt hơn được. Bất quá, suy nghĩ từ một góc độ khác, hành vi hôm đó của tôi là có chút đột ngột.”

Y Đằng Ưu Nhi tức giận lườm hắn một cái, “Muốn xin lỗi thì anh cũng phải thật lòng đi chứ, vòng vo như vậy thật không có thành ý.” Hơi đột ngột? Nhiều “ẩn ý” lắm đó!

Anh trừng mắt với cô, cô cũng không chịu yếu thế trừng lại, sau một hồi lâu cứ như vậy, anh bỗng bật cười.

“Đâu có.” Ôn nhu điểm điểm lên cái mũi nhỏ của cô, anh mềm giọng lấy lòng nói: “Ưu Nhi là đoá hoa giải ngữ(?) xinh đẹp thông minh như vậy, sao có thể không hiểu được lời xin lỗi từ tận đáy lòng của tôi chứ!”

Sự ca ngợi vô cùng thân thiết của anh làm khuôn mặt nhỏ nhắn nhỏ nhắn của cô đỏ bừng , bất quá cô vẫn cứ mạnh miệng nói: “Đừng tưởng anh có thể quyến rũ được tôi, tôi không dễ bị lừa thế đâu……”

“Bộ lễ phục này của em là hở lưng sao?” Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang câu nói chưa xong của cô, trừng lớn mắt, biểu tình cứ như cô là người ngoài hành tinh vậy.

“Đúng vậy!” Nhắc tới trang phục mình thiết kế, ánh mắt cô sáng ngời, cũng không so đo việc bị anh ngắt lời, lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Lưng áo được cắt hình chữ V, vừa vặn có thể bày ra đường cong lưng nữ tính tao nhã và da thịt tuyết trắng không tỳ vết, đây là một trong những kiệt tác đắc ý nhất của tôi.”

Bộ trang phục dạ tiệc này là tác phẩm mới nhất của cô, bất quá, nghĩ đến ông anh trai rất có tinh thần gà mái bảo vệ con, cô đành phải buông mái tóc