
oan Loan.
“Cô nương khoan đã…” Đông Phương Triết kêu trụ Vạn Oánh Chiêu, vẻ mặt phức tạp.
“Ngươi còn muốn thế nào?” Vạn Oánh Chiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng. “Nếu ngươi còn muốn biện hộ cho cậu ngươi, như vậy không cần. Ta nhất định sẽ không hoài nghi, chỉ hận không thể băm thây hắn thành ngàn đoạn.”
“Cô nương hiểu lầm rồi.” Đông Phương Triết lại lắc lắc đầu, phủ định nói.
“Vậy ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Vạn Oánh Chiêu không kiên nhẫn nhướng mày liễu, ngay cả đmá người Lãnh Loan Loan cũng xoay lại nhìn hai người.
“Vạn cô nương, ta có thể nhìn xem ngọc bội của ngươi hay không?”
“Vì cái gì?” Vạn Oánh Chiêu khiêu mi trừng Đông Phương Triết, hắn rốt cuộc là có ý quỷ quái gì. Sau khi biết người kia là cậu hắn, ấn tượng của nàng ban đầu đối với hắn chuyển biến một trăm tám mươi độ.
“Cô nương không cần phòng bị như thế. ” Đông Phương Triết cười khổ, “Tại hạ chính là cảm thấy ngọc bội của cô nương nhìn quen mắt, rất giống một vật của mẫu thân ta.”
“Buồn cười.” Vạn Oánh Chiêu sửng sốt, con ngươi thu lại cười lạnh. “Vật của mẫu thân ngươi như thế nào lại ở trên tay ta?”
Đám người cùng Lãnh Loan Loan nhìn hai người, có chút đăm chiêu. Còn nhớ rõ lúc trước có tra ra Vạn Oánh Chiêu có một vị hôn phu, nên sẽ không chính là Đông Phương Triết đi?
“Cô nương, ngọc bội của cô nương có phải hay không có một dòng tự?” Đông Phương Triết cũng biết Vạn Oánh Chiêu đối hắn ấn tượng là không tốt, liền nói thẳng.
“Ngươi như thế nào biết?” Vạn Oánh Chiêu chân mày khẽ nhíu, nhìn hắn.
“Ta…”
“Nàng chính là vị hôn thê mà vi nương ngươi đã định ước sao?” Đông Phương Chính lại trước một bước nói.
“Cái gì?” Vạn Oánh Chiêu sửng sốt, về sau hô to. “Không có khả năng, tuyệt đối là không có khả năng.” Hắn như thế nào có thể là vị hôn phu của nàng?
“Ta không tin.” Trừng mắt bọn họ liếc một cái, nàng phi thân chạy đi.
“Vạn cô nương!”
Q.2 – Chương 45: Lâm Nguyệt Dao
Hắn sao lại có thể là vị hôn phu của nàng?
Vạn Oánh Chiêu bôn chạy, nhất quyết không tin chuyện thực là như thế. Rõ ràng hắn chính là chau trai của kẻ thù nàng, rõ ràng chính mình cùng hắn bất quá là hai người xa lạ. Hiện tại cư nhiên trở thành vị hôn phu của nàng, có khả năng nào lại như vậy?
Tóc đen tung bay trong gió, một thân áo phấn hồng tựa hồ điệp hơi lảo đảo , kia dung nhan xinh đẹp hiện tại là một vẻ không biết phải làm sao.
Phanh –
Đột nhiên nàng vấp phải một tản đá. Thân mình hướng phía trước nhào tới, té lăn trên đất.
“Ô……”
Cừu hận cùng thống khổ, rốt cục làm nàng không thể chống đỡ đi xuống. Thân thể liền như vậy nằm đó, hồng nhạt y bào đầy bụi đất, tóc che khuất mái đầu của nàng, hai tay nắm lấy cây cỏ dại. Nước mắt trong hai đồng tử sáng ngời tràn ra, như một cơn hồng thuỷ không thể ngừng.
Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì cố tình là người nhà của hắn gây ra sự tình thảm thiết như thế? Vì cái gì tên hung thủ kia tàn nhẫn đến thế? Đến tột cùng hết thảy đều là vì cái gì?
Trong lòng nàng bây giờ là cuồn cuộn ai oán, ông trời a vì sao phải trêu cợt nàng như thế. Nàng chính là chỉ muốn sống thanh thản, này cũng không được sao? Khép hờ đôi mắt, trong đầu hiện lên gương mặt tuấn mĩ của Đông Phương Triết? Hắn như thế nào có thể là vị hôn phu của nàng? Nếu bọn họ là có hôn ước, như vậy cậu hắn không giống ới thân nhân của mình sao? Như thế nào cam tâm? Như thế nào cam tâm đem cừu nhân nháy mắt biến thành thân nhân? Nàng làm không được, nàng không phải không muốn vô cầu, có thể bao dung chúng sinh như Bồ Tát. Nàng chính là muốn vì thân nhân của mình mà báo thù, làm cho bọn họ có thể yên giấc ngàn thu, có thể chuyển thế có được một cái kết hạnh phúc khác mà thôi…
“Ô ô ô……”
“Ngươi làm sao vậy?”
Đột nhiên phía sau truyền đến một đạo thanh âm, Vạn Oánh Chiêu ngẩn ra, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt đang sưng đỏ nhìn thấy một nữ tử sinh đẹp quyến rũ đang đứng sau lưng nàng, nàng quần áo cẩm bào màu lửa đỏ, áo trong màu trắng bó ngực, loả lồ trước ngực là một mảng loã lồ trắng như ngọc không tì vết. Kia sắc mặt thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, kia mi như Viễn Sơn, mắt giống như thu ba, mày liễu như tơ. Môi anh đào phiếm hồng nhạt, kiều diễm ướt át, mái tóc đen vấn thành một búi tóc phi vân vô cùng phiêu dật , mấy sợi tóc mai phất phơ bên tai. Đây cư nhiên là một nữ nhân cực kì xinh đẹp.
“Ngươi đang khóc sao?”
Nữ tử nhìn Vạn Oánh Ohiêu bộ dáng mắt đỏ hoe, mày đẹp vô hình hơi nhíu nhíu, lại giống như vô hạn phong tình. Rất kỳ quái, rõ ràng một người xinh đẹp lại khiến người ta nghĩ đến hồ ly tinh nữ nhân, lại có một giọng nói êm tai như nước.
Vạn Oánh Chiêu chính là kinh ngạc nhìn nàng, không có đáp lời.
“Ngươi, đã xảy ra chuyện gì không tốt sao?”
Nữ tử thấy nàng chính là nhìn mình đến ngây ngốc, lại xem nàng té trên mặt đất, quần áo lây dính bụi bặm, sợi tóc hỗn độn, bộ dáng rất là chật vật. Không khỏi liên tưởng đến việc không tốt, thật cẩn thận hỏi.
“Ta không có.”
Vạn Oánh Chiêu hai má đỏ lên. Rốt cục hiểu được ý tử của nữ tử, nàng đứng dậy, chụp đi một thân bụi đất.
Không xong, đây là làm sao?
Nàng nhìn bốn phía, cũng l