
, chắc chắn sẽ đem tinh hoa võ học một đời của hắn tỏa sáng như mặt trời ban trưa.
Lãnh Loan Loan không để ý đến Tô Viễn Hành, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh nho nhỏ của Tinh nhi ngoài cửa, tay vuốt ve bụng, ánh mứt ôn nhu. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Huyễn Phong, hỏi lại:
“Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi thật sự có thể đưa người khác xuyên không sao?”
Dạ Thần thấy Lãnh Loan Loan không buông tha đáp án, vẫn tiếp tục truy hỏi, hai tay liền nắm chặt, một đôi mắt tím sâu kín nhìn nàng không chớp mắt. Nàng thật sự muốn rời đi sao? Hắn không thể nào diễn tả được cảm giác bây giờ của mình, chỉ biết hắn sẽ ở bên cạnh nàng cả đời. Nhưng nếu nàng cùng cha nàng rời khỏi thời không này, làm sao hắn có thể tìm thấy nàng đây?
“Có thể.” Huyễn Phong lại gật đầu, mắt đen nhìn Lãnh Loan Loan, nhướng mi nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn trở về sao?”
Trái tim Dạ Thần như thắt lại, mắt nhìn Lãnh Loan Loan không rời, cùng Huyễn Phong chờ đợi câu trả lời của nàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, có thể biết hắn bất an và lo lắng biết bao nhiêu.
“Bảo bối đồ đệ, ngươi không thể đi.”
Lãnh Loan Loan còn chưa trả lời, Tô Viễn Hành đã cắt ngang. Giỡn chơi à, hắn vất vả lắm mới tìm được một đồ đệ như ý, làm sao lại để cho nàng rời đi được? Hắn còn muốn chờ nàng sinh em bé, được ôm tiểu đồ tôn đáng yêu nha.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, không sai, nàng cũng đang nghĩ muốn Huyễn Phong giúp mình trở về thế giới hiện đại. Dù sao đó cũng là nơi nàng sinh ra là lớn lên mười bảy năm, huống chi cha hình như không muốn ở lại đây. Thân là thủ lĩnh của bang phái đứng nhất châu Á, hắn thật sự có thể buông bỏ mọi thứ, ở lại đây sao?
Mi mắt đen dài chớp chớp, giống như cánh bướm chập chờn, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Tô Viễn Hành, thản nhiên nói:
“Sư phụ, ngươi có thể truyền tin ra ngoài cho ta được không, nói cho cha ta đến đây một chuyến.”
Đáp án của nàng, sau khi gặp bọn họ sẽ rõ.
Q.2 – Chương 136: Lòng Mừng Như Điên
“Vẫn không có tin gì sao?”
Lãnh Đình Dực không ngừng đi tới đi lui trong phòng, hé ra khuôn mặt cao ngạo lạnh như băng, cái cằm sách sẽ hơi hếch, tỏ rõ sự bất an và lo lắng của hắn. Không thể nào, đã nhiều ngày nay, mọi thế lực ở Thiên Diệu hoàng triều đều đã được điều động đi tìm Loan Loan, thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả. Nàng tựa hồ biến mất như bọt biển, ngày cả Tô Viễn Hành – người đã bắt Loan Loan đi cũng không có tin gì. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
“Không có.” Hắc y nhân đứng giữa phòng, sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu trả lời.
“Chết tiệt, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Bang” một tiếng, Hiên Viên Dạ ngồi một bên không nhịn được đập bàn một phát, cái bàn vỡ đôi.
“Hoàng Thượng không nên gấp gáp, ta nghĩ chúng ta nhất định có thể tìm được Hoàng Hậu.” Sở Ngự Hằng thấy Hiên Viên Dạ lo lắng thì mở miệng khuyên nhủ, nhưng tỏng đôi mắt sâu kín kia cũng không giấu được nỗi lo lắng.
“Địch nhi, sư phụ của con thật sự cũng không có cách nào tìm được Tô sư bá sao?” Lãnh Bùi Viễn cũng nhíu mày, nghiêng mày hỏi đứa con đang đứng một bên.
Lãnh Địch U lắc đầu, gương mặt tuấn lãng đã sớm không còn nụ cười như thường lệ.
“Chết tiệt, nếu ta mà tìm được lão già họ Tô đó, ta nhất định sẽ lột da, rút gân hắn.” Lãnh Đình Dực thấy Lãnh Địch U lắc đầu, lửa giậ càng tăng. Lão già chết tiệt, chọn ai không chọn lại nhắm ngay Loan Loan của hắn, nếu Loan Loan và cháu ngoại có chuyện gì bất trắc, hắc chắc chắn sẽ không tha cho ông ta. Rầm một phát, nắm tay đám một đấm vào tường. Chết tiệt, ở cổ đại này hắn không có thế lực, nếu là ở hiện đại, hắn đã sơm truy lùng rồi.
“Biết đâu mấy người Lãnh Loan Loan không còn ở Thiên Diệu?” Lãnh Bùi Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nói với mọi người. Rất có khả năng này, bọn họ thiếu điều lật cả Thiên Diệu lên rồi nhưng vẫn không thấy một cái góc áo của Loan Loan.
“Nơi này ngoài Thiên Diệu còn có quốc gia nào khác?” Lãnh Đình Dực quay đầu, hai tay chống lên bàn, lạnh lùng nhìn mọi người hỏi. Mặc kệ Loan Loan đang ở đâu, hắn đều phải tìm cho ra con gái của mình.
“Vốn có rất nhiều nước nhỏ, nhưng bây giờ đều đã thuộc Thiên Diệu hoàng triều.” Hiên Viên Dạ nói, nghĩ đến nhất thống thiên hạ lại nghĩ ngay đến Loan Loan lạnh lùng, cường hãn không thua gì hắn, ánh mắt lại ảm đạm đi.
“Nói cách khác, Loan Loan hiện giờ chỉ có thể ở Thiên Diệu?”
“Còn một chỗ.” Tàn Nhất nãy giờ không nói gì bỗng nhiên nghĩ đến, ngẩng đầu, đôi mắt nâu được chiếu sáng bởi ánh mặt trời như lấp lánh hy vọng.
“Là nơi nào?” Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
“Mê La quốc.” Mê La quốc cũng là một tiểu quốc nhưng lại không thuộc phạm vi Thiên Diệu, nếu chủ tử không có ở Thiên Diệu thì rất có khả năng là đang ở đó.
“Đúng vậy, ta như thế nào…”
“Chủ tử có tin tức .” Lãnh Đình Dực còn chưa nói hết lời đã nghe thấy thanh âm vui mừng của hai người Dạ Mị, Dạ Hồn.
“Có tin tức của Loan Loan ?” Mọi người nhìn họ, không nén nổi vui mừng.
“Hoàng Thượng, các vị, mới vừa có người đưa tới một phong thư, thuộc hạ nhận ra bút tích trên đó là của chủ tử.”
Dạ Mị, Dạ Hồn vẫn như cũ, một thân áo đen đi đến, gương mặt vốn đạm mạc nay lại treo lên n
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập