
iếc nàng một cái.
Thẩm Bái Kim tâm tư biến chuyển, không có phủ nhận.
“Tuy rằng ta không rõ đại sư huynh như thế nào lại thành người thừa kế Huyền Ưng Bảo, nhưng có thể làm bảo chủ phu nhân, nữ nhân có thể ăn sung mặc sướng cả đời.” Hai tròng mắt phun ra đố kị, Tống Trì cơ hồ nghiến răng nói, “Ngươi nói, ngươi muốn ta cười chúc phúc ngươi sao?”
Thẩm Bái Kim mi tâm không tự giác xoắn lại, rất muốn nói rõ ràng với hắn:“Đúng vậy, mời ngươi đối với ta chết tâm, cười chúc phúc ta đi!” Nhưng trong lòng lại cảm thấy ê ẩm, yết hầu như bị vật cứng chặn lại, không nói nên lời.
“Nói a! Nói cho ta trong lòng ngươi là nghĩ như thế nào?” Hắn kéo ngựa gần sát nàng, thực nghiêm túc truy vấn.
Biết rõ nàng không thể làm chủ, làm sao cứ ép nàng?
“Thật đúng là tai bay vạ gió.” nàng mắng: “Ngươi rốt cuộc muốn quấn quít lấy ta hồ nháo tới khi nào? Thẳng đến khi ta cùng với đại sư huynh nhập động phòng sao? Tốt lắm a! Ta cầu ngươi hộ tống ta tới Huyền Ưng Bảo, tươi cười đưa ta gả đi!”
Xú tiểu tử này, muốn chọc nàng đau não sao?
Nàng cũng không muốn làm tân nương, nhưng nghe hắn nói như vậy giống như nàng chỉ quan tâm đến địa vị bảo chủ phu nhân, còn đại sư huynh yêu người khác cũng không sao? Hắn sao có thể đối với nàng như vậy?
Mà tại sao nàng lại có cảm xúc kì lạ này? Nàng ban đầu cũng không để ý nha!
Xem ra, không chỉ là Tống Trì có vấn đề, nàng cũng có vấn đề.
Cái gì cùng cái gì? Đều là do hắn ở một bên quấy nhiễu, nàng bắt đầu đã kì lạ rồi, nhưng là ái nữ của Thẩm Công Bằng, nàng không thể làm trái di ngôn của phụ thân a!
“Tốt lắm!” Tống Trì đột nhiên tóe ra một câu này, nặng nề lạnh lùng cười. “Ta sẽ tận mắt thấy ngươi cùng đại sư huynh nhập động phòng, sau khi ngươi cùng đại sư huynh ân ái qua đi thì có thể đi nhặt xác ta.”
Lòng tràn đầy lửa giận, hắn lại một lần nữa nói ra lời quyết tuyệt.
Nàng khàn hỏi: “Ngươi không thể làm như vậy?”
“Làm sao không thể? Nếu là ngươi sợ nhặt xác ta sẽ ô uế ta ngươi, ta có thể đến nơi khác chết, khiến ngươi vĩnh viễn không tìm ra, miễn cho ngươi tốn tiền mua quan tài.” Tống Trì điềm đạm nói, giống như người chết không phải là hắn.
“Nếu như ngươi muốn mọi người cùng chết thì đi chết đi!” Nàng lắc đầu, rất nhẹ rất nhẹ nói.
“Có ý tứ gì?” Hắn gầm nhẹ hỏi.
“Ngươi vì ta mà chết, ta ái ngại, không thể không chôn cùng, mà sư phụ mất đi ái tử, há có thể sống một mình?”
“Kia cùng ta không quan hệ.” Hắn phụng phịu, nhàn nhạt phản bác.
Cùng hắn không quan hệ?
Trả lời như vậy khiến Thẩm Bái Kim không hiểu ra sao, thực tự nhiên quay đầu nhìn hắn, vừa vặn gặp ánh mắt hắn lãnh trầm chăm chú nhìn. Nàng nhất thời thật rối trí.
Mắt của hắn, thật đoạt lòng người, thể hiện quyết tâm kiên định.
Yêu của hắn, là không chùn bước.
Sự run sợ thoát ra từ đáy mắt, Thẩm Bái Kim gả cho Hồ Ngưỡng Chân dường như là việc không hợp tình hợp lí vậy.
“Ngươi, đủ, ác.” Nàng vẫn là lắc đầu, như trước rất nhẹ rất nhẹ nói.
“Không, ta chỉ thừa nhận ta không đủ vĩ đại, không có biện pháp cười meo meo chúc phúc ngươi gả người kia, cứng rắn muốn ta nhận sự thật, nhưng lại vô ích, trong lòng bị tổn thương, ta tình nguyện chết thống khoái một chút! Mà một người khi đã chết, còn quan tâm được ai chết hay sống?”
Thẩm Bái Kim trầm tĩnh một lúc lâu, dời đi con mắt sáng, trái tim này, dường như đã đi qua thiên sơn vạn thủy.
Nàng biết, hắn đang hạ chiến thư, là chiến thư sinh tử, hơn nữa là cực kì quyết đoán, hoàn toàn không vì huyết mạch Tống gia mà có đường lui. Chính là, nàng lại là người tiếp chiến thư.
Tình yêu, có cần tranh lưỡng bại câu thương thế sao? Đặc biệt, khi đối tượng lại là Thẩm Bái Kim, một người vừa không mềm mại đáng yêu lại không biết làm nũng, quả thực là…
Vớ vẩn a!
Tình yêu vì sao không thể đơn giản hơn một chút?
Ngay lúc hai người lâm vào trạng thái giằng co tâm trạng thì trước mắt xuất hiện một quán trà.
Hai người không nói nhưng cùng xuống ngựa, đem ngựa cột tại cây bên cạnh quán trà, rất nhanh liền có người ra tiếp đón.
Quán bán trà cũng bán rượu, do một đôi vợ chồng khoảng năm mươi tuổi kinh doanh, ông chủ dáng người beo béo ân cần hỏi: “Thiếu gia, cô nương, ngày hôm nay thật độc! Uống chén trà lạnh, đảm bảo không cảm nắng.”
Thẩm Bái Kim hưởng thụ bóng râm của cái cây nói:“Vậy đến đây đi! Có cái gì có thể ăn không?”
Béo lão bản vội hỏi: “Có, nhiều nha! Có thục trứng gà, lỗ đậu, thịt bò kho, ngũ vị hương lạc, yêm cải trắng, bánh thơm, hoa màu cơm, cô nương, người muốn ăn gì?”
Tống Trì luôn kén chọn thầm nói: “Đó là đồ ăn sao?”
Thẩm Bái Kim làm bộ như không có nghe đến, phân phó nói: “Cho mấy cái bánh, trứng gà, thịt bò kho món một đĩa.”
Tống Trì lại thêm một câu, “Ta muốn uống rượu!”
Thẩm Bái Kim bất đắc dĩ mắt trợn trắng, “Một cân rượu nữa ông chủ!”
“Là, là.” Béo lão bản xoay người hét to với lão bà.
Rất nhanh, bà chủ dáng vẻ gầy gò ở phía sau bưng đồ ăn lên.
Thẩm Bái Kim chậm rãi ăn uống, nàng đối với đồ ăn không kén chọn, no bụng là được, Tống Trì ăn thì ăn thập phần đau khổ.
“Ta tùy tiện làm thức ăn cũng có thể ngon hơn gấp trăm lần.” Tống Trì nói.
“Sư đệ, ngươi ăn no