
nhìn chiếc xe vốn nấp trong bóng tối chậm chạp chạy về phía hai người.
Giọng một người đàn ông: “Lên xe, đi bệnh viện trước đã.”
“Đây là cách giải quyết của cậu ư? Thà đưa hai đứa cave đến bệnh viện còn hơn đối diện với câu hỏi của tôi?” Lời trách cứ phẫn nộ này đương nhiên đến từ người còn lại.
Cát Niên cúi gằm mặt, quyết định đứng ngoài chuyện này, ngoại trừ Bình Phượng đang bị thương, mắt cô không nhìn thấy, tai cô không nghe thấy bất kể điều gì nữa.
Với sự giúp đỡ của người đàn ông, Bình Phượng đang dần hôn mê nhanh chóng được đưa vào trong xe, Cát Niên do dự một hồi rồi cũng lên xe, nhưng người đàn ông còn lại vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Xe khởi động, Cát Niên thấy người đàn ông đứng đó nâng cặp kính.
“Được lắm… Đường Nghiệp.”
Cho anh nhìn về em 2 – chương 6
Chương 6 – Sự lương thiện bỉ ổi
Một giây, hai giây, ba giây… người đàn ông cuối cùng cũng đứng lên, Cát Niên tự ép mình đối diện với sự phẫn nộ và khinh thường của anh, cô là người phụ nữ độc ác, bỉ ổi biết bao, vậy thì cứ để anh ta nhìn cho rõ.
Chiếc xe của người lạ rẽ khỏi con ngõ nhỏ tối tăm, chạy thẳng tới Bệnh viện Nhân dân số 3 gần nhất. Cát Niên ngồi ở ghế sau, Bình Phượng nằm gối lên chân cô, trên khuôn mặt trang điểm đậm dần xuất hiện những giọt mồ hôi trộm, phần da thịt thấp thoáng lộ ra trở nên vàng vọt.
Cát Niên vuốt nhẹ tóc Bình Phượng, cầu cho mau tới bệnh viện, trong xe không ai nói chuyện, ngoài tiếng Bình Phượng thỉnh thoảng rên rỉ mơ hồ, chỉ có tiếng thở của ba người. Cát Niên vốn không giỏi tiếp xúc với người lạ, huống hồ sự tình lại bắt đầu bằng một cảnh tượng hỗn loạn và khó xử như vậy, cô thậm chí còn không dám bừa bãi quan sát người ngồi ghế trước từ phía sau, chỉ nhớ màu vạt áo đen và hương nước hoa cologne thoang thoảng trên người anh ta.
Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông hạ kính xe, châm một điếu thuốc, Cát Niên bị khói thuốc làm sặc, không kìm nổi bèn ho lên một tiếng, người đàn ông nghe thấy liền nghiêng đầu lại. Cát Niên hốt hoảng, cô biết mình và Bình Phượng có thể lên chiếc xe này đã là một sự may mắn hiếm có, lo sợ thái độ của mình bị hiểu nhầm thành không biết thân biết phận, có ý gì đối với việc hút thuốc, cô vội vàng đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không… anh cứ hút đi, mau hút đi.”
Người ở hàng ghế trước nghiêng người, Cát Niên càng cố cúi gằm mặt, không nói còn không sao, nói ra lại hóa ra chữa lợn lành thành lợn què. Cô nghĩ, thực ra lúc này điều bản thân nên làm nhất là nói một tiếng cảm ơn, người dưng gặp nhau, người ta vốn không có nghĩa vụ phải giúp các cô, huống hồ chuyện này xem ra còn dẫn đến một chuyện không lấy gì làm vui vẻ khác, bất kể trên thực tế có phải bắt nguồn từ hai cô hay không.
“Cảm ơn anh.” Cô nói nhỏ.
Đèn đỏ đã hết, dòng xe phía trên bắt đầu chậm chạp di chuyển, người đàn ông dập điếu thuốc đang hút dở, ngồi ngay người, tập trung nhìn về phía trước, không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời cảm ơn của Cát Niên.
Cũng đúng, như “bạn” anh ta vừa nói, đưa “hai đứa cave” tới bệnh viện thì có gì vẻ vang, ra tay giúp đỡ lần này có chăng cũng chỉ vì anh ta không phải người thấy chết mà không cứu, còn lòng cảm kích của cô, anh ta căn bản cũng chẳng coi ra gì.
Nghĩ như vậy, trong Cát Niên thấy bình tâm trở lại, trong đầu chỉ nghĩ bao giờ tới bệnh viện, vết thương của Bình Phượng không có gì bất trắc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối ở phòng cấp cứu của bệnh viện cũng không hề yên tĩnh. Bình Phượng được khiêng vào gian điều trị, nhân viên hộ lý tiến hành kiểm tra tình trạng vết thương, kết quả chuẩn đoán cho thấy ngoài bị thương nhẹ ở phần mềm, nghiêm trọng nhất chính là phần chân, kết quả chụp X-quang vẫn chưa có nhưng dựa theo kinh nghiệm của mình, bác sĩ có thể khẳng định xương chân đã bị gãy do chịu ngoại lực tác động, đề nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cố định.
“Cô là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ hỏi Cát Niên.
Cát Niên nhìn Bình Phượng, gật gật đầu, tuy bố mẹ Bình Phượng vẫn khỏe mạnh, nhà lại đông anh chị em, nhưng người có thể dựa vào chỉ có cô mà thôi.
“Chuẩn bị phí nhập viện đi, tình trạng vết thương của cô ấy không nhẹ đâu, cô cứ tới phòng thu phí nộp tiền trước đã.” Bác sĩ vừa nói vừa quan sát Cát Niên.
Lúc này Bình Phượng đã tỉnh táo lại, lấy tay chống nửa người dậy, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Đóng năm nghìn trước, thừa thiếu sau này tính sau.”
“Mẹ nó!” Bình Phượng nén đau chửi thề một tiếng. “Có nhầm gì không đấy, chả trách đều nói bệnh viện các người uống máu người, có cần phải chém ác như vậy không?”
Bà bác sĩ làm chuẩn đoán cấp cứu nghe xong liền cười nhạt: “Tiền cũng chẳng phải thu vào túi tôi, nói thật, cô có đóng hay không đối với tôi cũng chả tổn hại gì. Vết thương trên chân cô nếu như tới tìm thầy lang, đắp thuốc lá, rẻ nhất cũng phải trên dưới 500 tệ, dù gì cũng chẳng đến mức chết người, nhưng sau này đi đường tập tễnh, các cô tiếc tiền, có khi còn trở thành người đẹp khuyết tật không chừng.”
“Bà nói cái kiểu gì thế…” Bình Phượng giận dữ, giãy giụa định ngồi dậy. Cát Niên lập tức giữ cô lại, Bình Phượng tuy không chịu nhưng vết