Teya Salat
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210794

Bình chọn: 8.5.00/10/1079 lượt.

ay Cát Niên có chút hốt hoảng, cô chỉ sợ mình sơ ý làm sai kích thước đến nỗi khách hàng phải trả lại. Nhưng mở cả bộ bọc sofa ra tỉ mẩn kiểm tra, cô vẫn không phát hiện lỗi nào rõ ràng.

Cậu nhân viên đưa hàng cười khổ, “Chị đừng mất công kiểm tra nữa, theo em thấy nguyên nhân không phải hàng có vấn đề, người ta còn chẳng thèm mở ra xem đã nói luôn không phải đồ của mình rồi. Nhưng em cũng đã so đi so lại địa chỉ, chính xác 100%, hơn nữa số điện thoại ghi trên hóa đơn cũng đúng, thế mà anh ta có đánh chết cũng không nhận, còn làm sao được chứ? Em cũng nói với khách bộ sofa này đã đặt tiền trước rồi, đừng nói không thể trả lại tiền đặt cọc, cả phần còn lại cũng phải trả cho chúng ta.”

Cát Niên gật đầu, “Thế vị khách đó trả lời thế nào?”

“Trả lời? Thế đã may, đằng này anh ta đóng sập cửa trước mặt em, nếu không phải em né kịp thì cái mũi này cũng bẹt gí rồi.” Cậu nhân viên hậm hực nói.

Cát Niên quay sang soát lại đơn đặt hàng, địa chỉ, điện thoại đều lưu rất rõ ràng, so với hóa đơn giao hàng đều hoàn toàn trùng khớp. Cô nhớ mang máng bộ sofa này là do một cô gái trẻ dáng vẻ trí thức đặt, còn rất hào phóng đặt luôn 50% tiền hàng, sao đến ngày giao hàng lại sinh ra chuyện quái lạ này?

Cô xoa nhẹ lớp vải mềm màu khói ánh ngọc, bỗng cảm thấy buồn. Đơn hàng này là cô nhận, kiểu dáng mẫu vải đều do cô chọn giúp khách, một bộ vỏ sofa, sáu cái vỏ gối, hai rèm cửa tủ, tuy không hoa lệ nhưng cốt ở chất liệu hoàn mỹ, tinh tế đến từng chi tiết, kiểu xếp nếp viền bên mặt phải này cô đã tốn biết bao tâm sức mới có thể cảm thấy hài lòng, và thực sự cũng rất lịch sự vừa mắt. Quan trọng hơn là, tuy đơn đặt hàng này đã có tiền đặt cọc, nhưng khoản tiền còn lại vẫn chưa thu được, khách hàng khác nhau yêu cầu về kích thước cũng khác nhau, đồ bị bỏ lại trong cửa hàng vì thế cũng khó lòng bán lại được.

Thực sự không còn cách nào khác, Cát Niên bỏ dở công việc đang làm, hỏi cậu em đưa hàng địa chỉ, “Chị thử đi xem sao.” Cô nghĩ, dù kết quả có giống lần trước, gói hàng này cũng là do cô đích thân làm, ít nhất cũng phải làm rõ xem vấn đề nằm ở đâu, chưa biết chừng là do cậu đưa hàng diễn đạt không rõ ràng, có lẽ cô có thể giải thích cho khách hiểu.

Lấy xe đạp điện của cửa hàng, Cát Niên nhanh chóng tới khu nhà trên hóa đơn giao hàng, đó là khu kiến trúc lâm viên theo phong cách phương Nam khá nổi tiếng ở thành phố này. Cát Niên cẩn thận đối chiếu đơn nguyên, số tầng, số nhà, tìm đến đúng địa chỉ rồi ấn một hồi chuông.

Ra mở cửa là một người đàn ông. Đây là người mà cậu em giao hàng đã nhắc tới, thông tin số điện thoại trên hóa đơn đều là của người này chứ không phải của cô gái Cát Niên gặp khi nhận đơn đặt hàng.

Vợ đặt kiểu dáng, để lại số liên lạc của chồng hoàn toàn không có gì lạ. Nhưng vừa ngẩng mặt lên từ đống đồ ôm trước ngực, Cát Niên chợt sững lại kinh ngạc, người bên trong cánh cửa cũng không bình tĩnh hơn cô là mấy.

Khuôn mặt người đàn ông có thể nói đã khó coi đến cực điểm, kinh ngạc, hoang mang, phẫn nộ, tất cả cùng dồn lên, ngưng lại trong cặp mắt anh ta. Nếu như lúc này có chiếc gương trước mặt Cát Niên chắc hẳn cũng sẽ thấy vẻ chột dạ trên khuôn mặt cô. Đều nói gì mà oan gia ngõ hẹp, trái đất tròn, giờ thì tốt rồi, cô chỉ muốn nhắm nghiền mắt đâm đầu vào cái ngõ chết giẫm nào đấy cho xong.

“Cô thật nhiều mưu mô hơn tôi nghĩ đấy, đến chỗ này mà cô cũng tìm được. Cuối cùng cũng nghĩ xong rồi hả? Cô muốn gì? Thứ gì mới có thể nhét vừa cái miệng tham lam của cô?” Anh ta chính là Đường Nghiệp, người đàn ông đã tốt bụng ra tay cứu người lại bị người ta quay lại cắn cho một nhát buổi tối hôm Bình Phượng gặp nạn. Một tay chống vào khung cửa, cơn phẫn nộ khiến anh hơi lạc giọng.

Cát Niên chỉ hận mình sao không thể bị vùi hoàn toàn trong đống đồ trên tay. Cô nhớ lại cách giải quyết trong những tiểu thuyết, lúc này nhất định phải nói – không không không, anh nghe tôi giải thích… Cô sớm đã hiểu, phần lớn các chuyện có thể giải thích thực ra trong lòng mọi người đều đã rõ, không cần thiết phải nhiều lời; nhưng khi có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, có nói gì cũng đều vô dụng, sự việc căn bản đã không thể giải thích. Lúc này nếu như cô nói: Tôi đến để giao vỏ gối sofa, như vậy có khác gì kẻ gian phu tòm tem trên giường nhà người ta bị anh chồng chính thức bắt được vẫn già mồm: Tôi đang đo thử độ êm của giường nhà anh.

Nhưng, cô thực sự tới giao vỏ sofa, tuy tự cô cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng ngẩn người ra một lúc, cô vẫn quyết định khẽ nâng túi hàng trên tay lên cao như một chiếc máy.

Đường Nghiệp đương nhiên nhận ra vỏ ngoài gói đồ cô cầm trên tay, cười nhạt một tiếng, trò thế thân này quá hiển nhiên, rõ ràng là một chiêu tống tiền nhọc lòng nhọc sức, nhưng hà tất phải đem mấy thủ đoạn kém cỏi này ra làm người khác thấy ghê tởm.

“Xin lỗi anh. Nhưng đây thực sự là đồ anh đã đặt ở cửa hàng chúng tôi, hoặc là bạn của anh…”

Cát Niên gắng gượng cố nói cho hết câu, nhưng phản ứng duy nhất của Đường Nghiệp là chỉ tay về phía thang máy, rít lên một tiếng qua kẽ miệng – “Cút!”

Da mặt Cát Niên c