
à vẫn đứng lại, hít sâu một hơi. Hàn Thuật nói cũng đúng, bà hơi căng thẳng, nếu như bên trong là con ruột mình, có lẽ bà đã không đến nỗi như thế này.
“Xấu đẹp như thế nào không quan trọng, là người tốt, ngây thơ một chút, gia thế trong sạch là được rồi.” Viện trưởng Thái nói.
Hàn Thuật cười ha hả, “Yêu cầu của mẹ thấp hệt bố mẹ con.”
Trong nhà hàng, dưới ánh sáng mờ ảo đã không có ít người, trên bục, người nghệ sĩ kéo đàn violon như đang đắm chìm trong cảm xúc, Viện trưởng Thái nhìn quanh, phía góc phòng có một người đứng dậy vẫy
tay về phía họ.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người về phía bàn, Viện trưởng Thái cười giới thiệu.
“Nghiệp, đây là Hàn Thuật, con nuôi của dì, dì đã từng nhắc đến với con rồi đấy, …Hàn Thuật, đây là con… đây là Đường Nghiệp.”
Đường Nghiệp mỉm cười đưa tay về phía Hàn Thuật, “Thực ra dì không cần giới thiệu, bọn con đều đã gặp nhau rồi, nhưng là vì công việc. Anh Hàn không biết còn nhớ không?”
Hàn Thuật nghĩ ngay đến vụ án Cục Xây dựng, có lẽ lần trước tới đơn vị Đường Nghiệp điều tra đã vô tình chạm mặt, lúc đó người anh phải gặp rất đông, sự việc cũng phức tạp, vì vậy không có ấn tượng gì với người đàn ông cùng độ tuổi đang ngồi trước mặt, anh bèn cười bắt tay Đường Nghiệp, “Hân hạnh, hân hạnh. Tuy nhiên hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, chỉ nói chuyện phong nguyệt, ha ha.”
Viện trưởng Thái làm bộ định đánh Hàn Thuật, vừa quay sang Đường Nghiệp nói: “Thằng bé này quen nhờn với dì rồi, ăn nói chẳng đứng đắn gì cả.”
“Thoải mái vậy mới là người trong nhà.” Đường Nghiệp đáp.
Đương lúc nói chuyện, Viện trưởng Thái đưa mắt quan sát xung quanh, bà dĩ nhiên không quên mục đích chính đến đây hôm nay, nhưng ngoài bà và Hàn Thuật, bên bàn chỉ có một mình Đường Nghiệp, nữ nhân vật chính không biết đã đi đường nào.
Ba người cùng ngồi vào bàn xong, bà đã hỏi dò: “Nghiệp, sao lại chỉ có mình con?”
Đường Nghiệp trả lời: “À, cô ấy ngồi một lúc, vừa mới đi rửa tay, sẽ quay lại ngay thôi ạ.”
Lúc này, Viện trưởng Thái mới an tâm, chồng bà trước khi lâm chung trăn trở không nguôi nhất vẫn là chuyện đại sự chung thân của cháu đích tôn nhà họ Đường, cũng khó trách bà lo lắng là vậy.
“Đúng rồi, nghe bà con nói cô gái đó họ Tạ phải không?”
Đường Nghiệp gật đầu, nhưng Hàn Thuật vừa nghe thấy chữ “Tạ”, mí mắt đã bất giác giật giật, lòng thầm cười mình thần kinh yếu, chưa gì đã khiếp sợ như vậy. Lúc này viện trưởng Thái hàn huyên vài câu với cậu con chồng xong, không biết nói gì thêm đành im lặng uống ngụm nước, bắt đầu chuyển đề tài sang Hàn Thuật. Bà nửa đùa nửa thật chỉ trích: “Hàn Thuật ơi là Hàn Thuật, con xem, các con đều cùng tuổi, Đường Nghiệp trước nay vẫn giữ ý định độc thân đến giờ cũng có tiến triển rồi, xem con kìa, vẫn cứ giậm chân tại chỗ, không phải định học theo mấy trò lung tung lộn xộn thịnh hành bây giờ chứ, gọi là gì nhỉ, ờ, Brokeback Mountain (1).”
(1). Tên một bộ phim tình cảm đồng tính nam của Mỹ năm 2005.
Viện trưởng Thái cười nói đùa, Hàn Thuật uống xong ngụm nước nóng cũng phá lên cười phối hợp, chỉ có duy nhất Đường Nghiệp lặng lẽ cứng đờ lưng.
Hàn Thuật giỏi nhất đoán ý người ta qua lời nói nét mặt, anh biết Viện trưởng Thái quan tâm tới cậu con chồng bao nhiêu thì cũng khổ tâm vì sự xa cách giữa hai người bấy nhiêu, bèn nhân lúc nhân vật nữ chính còn chưa xuất hiện, cố xốc dậy không khí.
“Mẹ nuôi, mẹ thật là cái gì không nên nói thì cứ nói, nhắm đúng vào vết thương lòng của con. Ai cũng nói nhân tình như quần áo, bạn bè như chân tay, tiếc rằng cách đây không lâu con đã trở thành Phật Quan âm nghìn tay lõa thể mất rồi.”
Câu nói vừa dứt miệng đã thành công chọc cười cả Viện trưởng Thái và cậu con trai có vẻ hướng nội, mọi người cũng thấy thoải mái hơn chút. Đúng lúc ấy, một người con gái từ phòng vệ sinh phía sau sân khấu bước lại.
Chỗ ngồi của Hàn Thuật và Viện trưởng Thái quay lưng lại với cô, chỉ có Đường Nghiệp nhanh chóng nhìn ra, liền đứng dậy đợi.
Người con gái ấy vội vàng tiến lại gần, giọng nhỏ nhẹ xin lỗi, “Thật ngại quá, khiến mọi người phải đợi lâu rồi.”
“Có gì đâu, em cũng không cố ý mà.” Đường Nghiệp cười ôn hòa. Anh đỡ nhẹ cánh tay cô, định giới thiệu. Hàn Thuật đang ngồi ngược hướng với bọn họ, nghe thấy giọng nói ấy cũng có chút nghi hoặc liền quay người lại trước.
Động tác đứng dậy của anh khá chậm chạp, có chút do dự, dường như muốn xác nhận tính chân thực của cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Nét kinh hãi trên mặt cô quá đỗi rõ ràng, anh chỉ còn biết thất thần nhìn sang Viện trưởng Thái đang ngồi bên cạnh, lúc này đây, anh cần biết bao có một người mau giục anh tỉnh dậy. Dậy đi, Hàn Thuật, trời sáng rồi.
Viện trưởng Thái cũng hoang mang, nhưng bà hoang mang không phải vì cô gái khá xinh xắn bên cạnh Đường Nghiệp mà vì sự hoảng sợ bất thường của Hàn Thuật và không khí có phần kỳ dị đang diễn ra. Bà không nhận ra Cát Niên ngay, dù gì cũng đã mười một năm, năm đó Cát Niên và bà chẳng qua cũng chỉ gặp nhau vài lần, ký ức trước đây đã có phần mơ hồ, hơn nữa một người con gái trong quá trình trưởng thành, sau bao nhiêu năm như vậy