Pair of Vintage Old School Fru
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328192

Bình chọn: 9.5.00/10/819 lượt.

ng cũ kỹ hoặc một thùng rác mờ nhạt bên lề đường.

Cô không hề để ý đến anh.

Hàn Thuật không còn lo lắng nhưng anh lại thất vọng, giống như người chiến sĩ đã chuẩn bị hy sinh, sau khi hô hết khẩu hiệu hùng hồn rồi, quân định lại nói: “Xin lỗi nhé, bắt nhầm người rồi.” Nhưng điều này cũng có gì là lạ đâu, đến hòn đá còn thay hình đổi dạng nữa là con người, cô không nhận ra anh nữa rồi…

Cứ như vậy, sau khi Tạ Cát Niên đi xa được khoảng trăm mét, Hàn Thuật khởi động xe đi theo sau cô, cách xa quá thì dễ mất dấu nhưng gần quá thì lại dễ bị cô phát hiện.

Tạ Cát Niên đang đợi xe bus, cô cứ loay hoay mãi mà không tìm thấy thẻ xe bus, nhìn cảnh đó đến anh cũng phải sốt ruột, rồi anh thấy cô lẫn vào trong đám người chen lên xe. Đi qua mười ba bến, cô xuống xe ở gần khu ngoại ô vừa được khoanh vào khu vực nội thành, cô đi qua một hiệu bán tạp phẩm ven đường, chào hỏi ông chủ xong, cô mua một hộp sữa tươi, cô đi bộ thêm khoảng năm phút nữa rồi biến mất sau cánh cổng sắt của một khu nhà được vây quanh bằng gạch đỏ.

Nơi này Hàn Thuật đến rồi. Bao năm trước anh cũng đã từng đi theo hình bóng ấy đến tận nơi giáp ranh thành phố này.

Hàn Thuật ngây ra một lúc, anh không hiểu mình cảm thấy thế nào. Lúc rời khỏi đó, bánh xe của anh suýt nữa chẹt vào con gà hoa mơ không biết ai nuôi thả ngoài đường, những đứa trẻ đang vui đùa trên đường tò mò nhìn theo xe của anh, anh ngoái đầu lại nhìn nơi tràn trề sức sống này. Anh không ngờ rằng, sau bao nhiêu năm xa cách, cô lại trở về nơi đây. Con người ấy…người đã mất ấy vẫn quan trọng đến thế đối với cô.

Kể từ ngày hôm ấy, Hàn Thuật như bị phù phép, cứ đi làm về, thậm chí là khoảng thời gian trống trong lúc ra ngoài làm việc một mình, anh đều như ma xui quỷ khiến vòng đến bám đuôi Tạ Cát Niên, vụng trộm theo dõi hành tung của cô. Anh cũng thấy hành động của mình kỳ quặc, quả thực là dung tục, nhưng anh cứ như bị nghiện đi theo cô vậy. Không đến nửa tháng, Hàn Thuật đã điều tra được hành tung hàng ngày của Tạ Cát Niên.

Thứ Hai, Tư, Sáu cô làm ca sáng, thứ Ba, Năm, Bảy, cô làm ca tối, được nghỉ một ngày Chủ nhật. Hầu như ngày nào cô cũng ngồi xe bus tuyến 85 đi xuyên qua thành phố, chạy qua chạy lại giữa chỗ làm và nơi ở. Nếu làm ca sáng, khi về nhà, cô thường ghé qua cửa hiệu nhỏ gần chỗ ở mua một bình sữa tươi. Nếu làm ca tối, cô uống sữa xong mới đi làm. Cô lúc nào cũng đi rất chậm, rõ ràng là đã sắp muộn giờ rồi mà cô vẫn cứ lừ đà lừ đừ, chả có gì là vội vàng cả. Ở chỗ làm, cô được cái rất nghiêm túc, cô có quan hệ rất tốt với nhân viên cửa hàng, khách hàng cũng rất hài lòng với thái độ phục vụ của cô, tuy nhiên Hàn Thuật cho rằng dù trông cô có nghiêm túc đến đâu thì lòng dạ cô vẫn cứ để tận đâu đâu ấy. Buổi tối sau khi trở về nhà, cô khép cánh cổng sắt lại và thường thì không xuất hiện ở ngoài căn nhà thêm một lần nào nữa.

Anh giống như một kẻ đồi bại, núp trong bóng tối lặng lẽ theo dõi cuộc sống vốn bình lặng của một người phụưỡi, không niềm cui bất ngờ, cũng chẳng chút sóng gió, hết ngày này qua ngày khác cô lặp lại công việc của ngày hôm trước, anh cũng hết hôm nay đến hôm khác đi theo cô. Hàn Thuật cho rằng mình là người không có lòng nhẫn nại, ấy vậy mà trong suốt quá trình đi theo Tạ Cát Niên, anh không hề thấy mệt mỏi, chán nản, ngay cả khi phải đỗ xe từ xa chờ cô tan làm trong một khoảng thời gian dài, anh cũng có thế ngồi im trên xe, nghe từ bài đầu đến bài cuối đĩa CD.

Vụ án của Vương Quốc Hoa đã sắp kết thúc, thời gian anh ở lại phân viện Thành Nam cũng không còn bao lâu nữa, đồng nghiệp cuae anh cũng không hiểu được người ham chơi như anh tại sao gần đây sau khi tan làm lại biến đi đâu mất tăm tích, Viện trưởng Thái cũng nói anh như tiểu quỷ bị mất hồn. Hàn Thuật đổ tại thuốc trị ho mà bà đưa cho anh khiến anh trở nên không bình thường, bà nghe vậy mắng anh ngang như cua. Do lo sợ xe của mình thường xuyên xuất hiện ở trước cửa nhà Cát Niên khiến người khác chú ý, bại lộ kế hoạch, nên Hàn Thuật đi xe của mình mấy hôm rồi trưng dụng chiếc Camry của Viện trưởng Thái, được mấy hôm lại trao đổi xe với Lâm Tĩnh, cả chiếc Audi của bố cũng bị Hàn Thuật trưng dụng đến hai lần.

Hàn Thuật sống đến bây giờ, chưa bao giờ thấy mình lén lút đến như vậy, anh thấy mình ẩn nấp rất tốt, ít ra Tạ Cát Niên cũng chưa bao giờ phát hiện ra đằng sau cô có một chiếc xe đi theo, và trên chiếc xe đó có một người đang theo dõi cô. Thế nhưng, nửa tháng sau, vào một hôm anh lần nữa dừng xe tại cửa hàng nhỏ gần chỗ cô ở, chờ cô tan làm về ngang qua, quả thực không có việc gì làm nên anh hạ cửa xe xuống và nói với chủ cửa hàng: “Làm ơn cho tôi một bình sữa tươi.”

Người chủ khoảng gần năm mươi tuổi, lúc đưa sữa cho Hàn Thuật qua cửa xe bất ngờ hỏi anh một câu: “Chàng thanh niên này, cách mấy hôm anh lại thay xe ô tô đi đến đỗ ở đây, không lẽ chỉ để uống sữa hay sao?”

Hàn Thuật vừa uống một ngụm sữa, nghe thấy câu này sợ đến mức suýt sặc, sao trước đây anh không biết ý thức cảnh giác của người dân bây giờ cao đến vậy nhỉ. Anh vội vàng tu hết sữa để trả lại bình cho chủ quán, rồi xoa mặt cười: