Polly po-cket
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328592

Bình chọn: 10.00/10/859 lượt.

đến đây cho người ta ghét.”

Trần Khiết Khiết không hề tức giận, dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi lời trách mắng, hơn nữa trước nay cô là người đã ra đi thì sẽ không quay đầu, chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì. Cô nhìn Hàn Thuật nói: “Anh ghét hay không ghét tôi không quan trọng, quan trọng là tôi muốn ở cùng con gái tôi.”

“Cô nghĩ con bé là con mèo con cún chắc, lúc không cần thì vứt sang bên, lúc nhớ thì qua nhìn mấy cái? Vốn dĩ cô không có tư cách đến thăm con bé.” Hàn Thuật lộ vẻ khinh khi.

Trần Khiết Khiết trả lời rành rọt từng câu từng từ: “Tôi không nói tôi đến thăm con bé, tôi muốn nhận lại con gái tôi, sau này sẽ không để nó xa tôi nữa.”

Cô bình tĩnh thậm chí còn thật thà nêu ra yêu cầu mà Hàn Thuật cho là quá vô liêm sỉ, như thể đang thách thức cực hạn nhẫn nại của anh. Hàn Thuật bước khỏi cửa căn phòng bệnh mấy bước, cười mỉa mai, “Để tôi đoán xem, sắp chẳng sống được ở nhà họ Chu nữa rồi, cô đã đến nước phải định nhận lại con riêng rồi bán con bé để mưu sinh? Hay là công tử nhà họ Chu các người chịu bị cắm sừng, thu nạp con kẻ khác? Nói vậy thì hai người quả đúng là một đôi trời sinh đấy.”

Đối diện với những lời chanh chua cay nghiệt của Hàn Thuật, Trần Khiết Khiết chỉ nắm chặt chiếc túi trên vai, “Hàn Thuật, tôi cảm ơn mọi việc anh đã làm cho Phi Minh, đương nhiên càng cảm ơn Cát Niên. Vì vậy tôi mới đợi ở ngoài, không muốn làm phiền hai người quá nhanh. Nhưng tôi không biết cuộc sống của Phi Minh còn được bao lâu nữa, tôi không thể đợi quá lâu. Coi như tôi nợ Cát Niên, nhưng đứa trẻ nằm trong kia là do tôi sinh ra, chính tôi mới là mẹ đẻ con ruột, đây không phải là điều tôi muốn chối bỏ là chối bỏ được.”

Hàn Thuật không thèm đôi co với cô nữa, quẳng lại một câu, “Cô muốn nhận đứa bé thì gặp nhau ở tòa. Tôi nói cho cô biết, cô đừng mong bắt nạt được chúng tôi.”

Trần Khiết Khiết nói: “Hàn Thuật, anh có thể đại diện Cát Niên ư? Hoặc nói, anh có thể đại diện Phi Minh sao? Hôm nay tôi đến đây không phải chỉ tình nguyện từ một phía. Phi Minh cần có mẹ, là con bé đã chọn tôi, con bé đồng ý sau này sẽ sống cùng tôi, anh hiểu không?”

“Cô đang nói càn đấy à, dù gì cái miệng cũng là của cô mà. Phi Minh sẽ cùng cô? Tôi đến xấu hổ thay cho cô đấy!” Hàn Thuật đương nhiên không tin.

Cuộc cãi vã của hai người ngoài cửa thực ra đã lọt vào tai những người trong phòng, Phi Minh không khóc nữa, cô bé hoang mang mở mắt, cố gắng phân biệt tiếng của mẹ trong thế giới mơ hồ. Không cần mở miệng nói câu nào, Cát Niên cũng đã hiểu, bởi cô không hề nhìn thấy chút oán hận nào trên mặt Phi Minh, trên khuôn mặt ấy chỉ toát lên vẻ quyến luyến.

Thế nhưng cô vẫn nhẹ giọng hỏi cô bé: “Là thật sao?”

Phi Minh do dự một lúc rồi vẫn gật đầu, cô bé thì thầm nói: “Cô, cháu không nỡ xa cô, nhưng cháu không phải trẻ mồ côi, cháu muốn có mẹ. Cháu đã nói với mẹ cháu không thể đi ngay với mẹ, bởi cháu còn phải đón Tết với cô, nếu không có cháu, cô đón Tết một mình sẽ rất cô đơn… Cháu đã nhận lời mẹ đón Tết xong sẽ sống cùng mẹ, giờ cháu đang trong viện, nhưng nếu sau này có thể xuất viện, cháu không muốn rời xa mẹ nữa.”

Cát Niên thẫn người nghe xong, gật gật đầu. Chính cô đã nói cần để cô bé đưa ra lựa chọn này, cô mong Phi Minh làm được những việc cô bé muốn làm, lựa chọn cuộc sống cô bé muốn có. Kết cục này Cát Niên đã sớm có dự cảm. Nhưng đêm giao thừa vừa qua đi khiến cô có một ảo giác, rằng họ sẽ bình yên sống trong mảnh sân đó, vĩnh viễn không bao giờ cách xa. Cô vẫn luôn nói với Phi Minh, người đang sống chẳng thể nào bàn được chuyện vĩnh viễn. Nhưng chính cô lại đã quên mất.

Đương nhiên cũng không thể trách Phi Minh, đối với một đứa trẻ không biết mình còn bao nhiêu thời gian, mỗi giây mỗi phút còn lại đều rất quý báu, quý báu đến nỗi cô bé không nỡ dùng hận để trách người mẹ năm đó đã vứt bỏ mình, cô bé chỉ muốn yêu, không chờ nổi tranh đấu từng giây từng phút để yêu.

Cát Niên đứng dậy đi ra ngoài cửa, Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết tranh cãi đang đà khốc liệt vừa nhìn thấy cô liền dừng lại rất tự nhiên.

“Em nói có nực cười không, cô ta cho rằng cái gì cũng chỉ cần cô ta nói là xong, cô ta chưa nuôi dưỡng Phi Minh nổi một ngày mà lại cứ nghĩ Phi Minh sẽ đi cùng cô ta?” Hàn Thuật nói với Cát Niên, giọng nói như không thể cảm thấy hoang đường hơn được nữa.

“Cô ấy nói thật đấy, Hàn Thuật, Phi Minh muốn ở cùng cô ấy.”

Hàn Thuật không ngờ câu nói này có thể thốt ra khỏi miệng Cát Niên bình tĩnh đến vậy, vì sao anh lại trở thành kẻ duy nhất không thể tiếp nhận sự thật trước mắt này?

Cát Niên hít một hơi thật sâu rồi quay sang Trần Khiết Khiết, “Con bé là con cô, không ai có thể đưa đi được. Nhưng giờ nó đã ốm thế này, có tranh giành cũng chẳng có nghĩa lý gì, mọi chuyện để con bé chuyển biến tốt rồi nói.”

Trần Khiết Khiết lạnh lùng, kiên cường đối diện với Hàn Thuật nhưng trước mặt Cát Niên lại đỏ ửng tròng mắt, “Cảm ơn cậu! Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đến chăm sóc Phi Minh.”

Hàn Thuật nhận rõ hiện thực trước mắt mà không dám tin, anh không sao lý giải nổi, tiếp tục chất vấn: “Phi Minh muốn cùng c