
vừa bước ra rất quen, người bị anh dọa đến rúm ró kia chẳng phải chủ nhân chân chính của ngôi nhà này, Tạ Cát Niên hay sao, nhưng đến khi anh nhìn rõ bóng người cao gầy đứng cạnh cô mới phát hiện đó hóa ra lại là người đáng nhẽ vẫn phải ở trong trại tạm giam, Đường Nghiệp.
Anh chống hai tay vào ghế đứng lên, thầm kêu trời.
Hàn Thuật vừa trấn tĩnh lại, câu đầu tiên là chỉ thẳng vào Đường Nghiệp nói với Cát Niên, “Sao anh ta lại ở đây, ai thả anh ta ra?”
Trên mặt Cát Niên hiện vẻ hoang mang rõ rệt, cô đẩy Đường Nghiệp ra sau lưng mình cố che cho anh, không sai, cô che cho anh ta. Hàn Thuật thầm cắn chặt răng, đồng thời cũng có thể xác định một chuyện, Đường Nghiệp tuyệt đối không phải được thả ra một cách chính đáng. Hơn nữa anh nhận ra trước chuyện liên quan đến “chính nghĩa” này, anh vẫn để ý một chi tiết, đó là bọn họ đến đèn cũng không bật, cô nam quả nữ tắt hết đèn điện làm gì trong đó?
Cát Niên hiểu rõ Hàn Thuật, vì vậy cô là người phản ứng lại trước tiên, nhân lúc Hàn Thuật còn chưa kịp có hành động gì, cô đẩy Đường Nghiệp một cái, “Đi đi!”
Tay Đường Nghiệp xách hành lý đơn giản, đây là bỏ trốn.
“Không được, anh ta không được đi!” Hàn Thuật vươn người định chặn Đường Nghiệp, Cát Niên kéo anh lại, “Hàn Thuật, van anh đấy!”
Đây không phải là lần đầu cô van anh, lần trước, cả hai người họ đều nhớ cả đời, trên bậc thềm thứ 521 dưới gốc cây lựu đã mất đứt điều gì. Hai lần cô níu lấy tay anh ánh mắt đều ai oán thế này, lại chẳng phải vì anh.
Nhưng người hoang mang ngỡ rằng ngày hôm qua đang lặp lại nào chỉ có một mình Hàn Thuật, Cát Niên rùng mình, vì sao cũng một màn kịch cô lại phải diễn hết lần này đến lần khác. Trước kia là Vu Vũ, giờ là Đường Nghiệp, bọn họ đều phải vội vàng bỏ cô mà đi trong tình cảnh này, tuy rằng cả hai người họ trước lúc ra đi đều không hẹn mà cùng chọn cách đối mặt với nguy hiểm chỉ để nói với cô một lời cáo biệt.
Cô tiễn hết người này đến người kia, như thể nửa đời này cô đều đến muộn hết lần này đến lần khác khi bữa tiệc đã tàn.
Cát Niên chỉ biết mình không thể để kết cục của Tiểu hòa thượng lại tái diễn. Có lẽ cô không phải người có thể phân minh thiện ác, nhưng lòng cô tự có chuẩn mực của riêng mình.
Cô ôm chặt giữ lấy Hàn Thuật đang vụng về định cử động, hét lên với Đường Nghiệp đang đờ người đứng đó: “Đi đi, không phải anh muốn đi sao?!”
Đường Nghiệp do dự, anh nhìn Cát Niên, lại nhìn Hàn Thuật đang bị ôm chặt.
“Đi ngay đi!”
Vẫn là câu nói đó, cô tỉnh táo hơn anh. Lời cáo biệt đã nói hết, còn không đi sẽ không kịp nữa.
Anh bước lùi về phía cổng mấy bước.
Hàn Thuật mặt đỏ phừng phừng nói giọng phẫn nộ: “Em biết rõ là anh ta có tội!”
Cát Niên ngẩng đầu nhìn Hàn Thuật, “Anh cũng biết rõ anh ấy ở lại sẽ gánh hết tội tuyệt đối không chỉ mình anh ấy phải gánh!”
Đúng vậy, anh biết. Đường Nghiệp đi, không còn công lý, nhưng anh ta ở lại, lẽ nào lại là công lý?
Đường Nghiệp đã ra đến cổng, nhưng anh chợt dừng lại rồi chạy ngược về phía hai người với một tốc độ bọn họ đều không ngờ tới, đưa tay đẩy Hàn Thuật hoàn toàn không có chút phòng bị ra khỏi gông cùm của Cát Niên. Hàn Thuật chới với ngã lên chiếc ghế tre, Đường Nghiệp vội vàng nắm lấy bàn tay vừa được giải thoát của Cát Niên.
“Đi cùng anh!”
Tay anh lạnh băng, nhưng có sức mạnh mãnh liệt.
Cát Niên đã từng khao khát biết bao ngày đó Tiểu hòa thượng ra đi cũng sẽ nói ra câu nói này, nếu như lúc đó anh nói, cô sẵn sàng đi cùng anh đến chân trời góc bể. Nhưng Vu Vũ không nói, anh chỉ nói tạm biệt, bởi ở một nơi không xa còn có một bàn tay khác đang đợi anh. Tiêu Thu Thủy và Đường Phương rốt cuộc chỉ là một giấc mơ.
Nhưng Đường Nghiệp đã quay lại, anh kéo tay Cát Niên nói: Đi cùng anh!
“Nực cười!” Cảm giác kinh ngạc của Hàn Thuật lập tức biến thành phẫn nộ.
“Anh có mặt mũi đưa cô ấy đi ư? Anh có thể làm gì cho cô ấy?” Bộ dạng anh như thể muốn chồm lên liều mạng với Đường Nghiệp.
Đường Nghiệp nói: “Chí ít tôi có thể đối tốt với cô ấy hơn anh.”
“Tốt cái mẹ anh ấy!” Hàn Thuật không còn gi
ữ được bình tĩnh, nhưng anh nhanh chóng nhận ra ngoài câu này thật sự anh không biết phải phản bác thế nào. Anh đã đem đến cho Cát Niên được những gì, nhục nhã, cưỡng ép, và cả vết thương trong quá khứ, càng huống hồ anh giờ đây cũng chẳng hơn Đường Nghiệp là bao, chỉ là một con chó mất nhà, hoàn toàn tay trắng.
Anh cũng có thể nhìn thấy, Cát Niên như mộng du bị Đường Nghiệp kéo lùi lại mấy bước, cô không hề giằng tay khỏi Đường Nghiệp.
Hàn Thuật không đuổi theo, anh cười khẩy, “Em có tin không, cứ coi như thoát được cánh cổng này, chỉ cần một cú điện thoại, nhanh thôi, anh ta đừng hòng đi được đâu!”
Cát Niên bất ngờ nói: “Thật ư, Hàn Thuật?”
Tay Hàn Thuật siết chặt thành ghế nhẵn bóng, “Em sẽ đi cùng anh ta thật ư?”
Cát Niên bật cười, ngắn ngủi mà mơ hồ, “Anh có thể tha cho em không?”
Hàn Thuật tiến lại gần từng bước, Đường Nghiệp kéo cô lại, như thể dù trước mắt không có cách nào thoát thân anh cũng nhất quyết không đi một mình.
Đến khi Hàn Thuật thực sự kề gần, Đường Nghiệp chỉ còn cách giơ tay ra chắn trước người