
ủa Đại Nựu tuy khiến Chu Tiểu Bắc hận chỉ muốn bóp chết cô rồi tự sát nhưng lại chẳng sai chút nào, “trái tim thiếu nữ dịu dàng” của Chu Tiểu Bắc khiến cô không có cách nào hung hăng trước mặt Giang Nam.
Lúc đó cô cũng thấm thía nhận ra, mình thật sự đã thích Giang Nam rồi.
Hôm đó, ngày hè nóng nực dường như được thổi cơn gió xuân. Chu Tiểu Bắc cùng Giang Nam rời khỏi đám đông, đến một nơi tách biệt. Người bình thường mồm mép tép nhảy như cô bỗng nhiên chẳng nói được câu nào, cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực. Rất lâu sau đó, cô mới nhìn người con trai có vết thương trên mặt trách móc: “Cậu ấy, đúng là vô dụng.”
Cuộc ẩu đả được kịp thời khống chế trước khi diễn biến nghiêm trọng nên giáo viên cũng chỉ coi đó như cuộc xung đột nhỏ giữa mấy nam sinh trên sân bóng, giáo huấn vài câu rồi cũng không đưa ra biện pháp xử lý nghiêm khắc nào. Buổi tối vừa may đúng dịp cuối tuần, lớp Chu Tiểu Bắc tổ chức ăn mừng chiến thắng tại một quán ăn nhỏ. Vết thương trên mặt của Giang Nam đã được xử lý qua, anh vừa là thành viên đội bóng, vừa là công thần ngày hôm nay nên đương nhiên được đám bạn chuốc cho không ít bia. Tửu lượng của anh rõ ràng không ổn, mới có vài cốc mà mặt đã đỏ bừng bừng, cuối cùng lảo đảo xiêu vẹo vào nhà vệ sinh, rất lâu sau vẫn chưa thấy quay lại.
Chu Tiểu Bắc đương nhiên thấy lo, mấy lần nhờ đám bạn trai thân thiết vào nhà vệ sinh xem anh có sao không. Cậu bạn đầu tiên trở ra, không sao, cậu ta chỉ ở trong đó nôn thốc nôn tháo thôi; cậu bạn thứ hai báo cáo lại với Chu Tiểu Bắc, là Giang Nam tự nói ở trong đó nghỉ một tí rồi ra; cậu bạn thứ ba dứt khoát nói Giang Nam đã không còn trong nhà vệ sinh nữa, không biết đã đi đâu nữa rồi. Chu Tiểu Bắc càng nghe càng cuống, không kìm nổi mắng mấy tên con trai chẳng được việc gì nên hồn, đến một người cũng không quản nổi. Đợi cô mắng xong, mấy người đó khều vai cô nói: “Xem cậu cuống kìa, đừng nóng với bọn mình thế chứ, có giỏi thì tự vào mà tìm, chẳng phải chỉ là nhà vệ sinh nam thôi sao? Chỗ nguy hiểm hơn không phải cậu chưa từng đến, có gì đáng sợ chứ?”
Chu Tiểu Bắc được di truyền công lực nghìn chén không say của mẹ, nhưng cô cũng từng nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của bố sau khi uống say. Cô thật sự lo cho Giang Nam, hôm nay anh thắng lớn nhưng lại chẳng hề quá vui mừng, trên gương mặt dường như phảng phất tâm sự.
Đến khi cô gạt tay đám con trai đang khoác lên vai mình, ra khỏi phòng định đích thân đi tìm, đám bạn phía sau đều cùng ồ lên gào “Có công mài sắt có ngày nên kim”, xem ra tâm tư của Giang Nam cũng không công cốc, ngay đến Chu Tiểu Bắc thép luyện trăm năm như vậy mà cuối cùng cũng tan chảy rồi.
Đại Nựu lén lút giữ Chu Tiểu Bắc lại trước cửa phòng, cô bạn này đã uống đến hoa cả mắt mà vẫn không quên bản năng buôn chuyện, ngả nghiêng xiêu vẹo hỏi: “Tiểu Bắc, cậu với Giang Nam thành thật đấy à?”
“Thành cái khỉ!” Tiểu Bắc nói, “Người ta đã nói thích mình đâu.”
“Cậu thế này chẳng phải đang lo hão à? Cậu ta đương nhiên là thích cậu, người ngoài nhìn mới rõ, mọi người trên thế giới này đều biết rồi. Tính Giang Nam cậu còn không rõ à, lúc quan trọng lại cứ e dè như là con gái, cậu ta chắc chắn đang ngại vượt qua tấm cửa giấy đó thôi.”
“Thật không?” Chu Tiểu Bắc vẫn giữ tinh thần hoài nghi đáng quý.
Đại Nựu vỗ ngực, “Cậu còn không tin mình à, chuyện này mình có kinh nghiệm hơn cậu nhiều.”
Câu này quả thật không sai, nghe nói từ trước khi biết nhận thức Đại Nựu đã thích con trai lớn nhà chú Vương rồi. Chu Tiểu Bắc mãi đến mười bảy tuổi trong tim mới lần đầu có Giang Nam.
“Vậy mình nên làm thế nào?” Cô đột nhiên thỉnh giáo Đại Nựu.
Đại Nựu điềm nhiên nói: “Cậu ta không dám vượt qua thì cậu phải tự làm thôi, không phải cậu cũng để mắt đến cậu ta còn gì, đừng có giả vờ với mình, đây không phải là vấn đề ai mở lời trước, cậu còn so đo cái đó?” Cô tiếp tục phấn khích xúi giục, “Đi đi, Tiểu Bắc, chủ động nói với cậu ấy, cậu ấy không dám thì cậu bày tỏ trước.”
Rượu tuy không làm say người, nhưng có thể tiếp thêm can đảm. Chu Tiểu Bắc ngẫm nghĩ lời Đại Nựu, dường như không có gì sai, thời cơ đã chín muồi, anh da mặt mỏng, vậy để cô nói thì có gì khó khăn?
Chu Tiểu Bắc vào phòng vệ sinh nam thật, quả nhiên Giang Nam không có trong đó. Cô tìm được anh ở một góc đựng rác trong quán ăn, anh ngồi bệt dựa vào tường, không biết là tỉnh hay mê, chí ít sau khi cô ngồi xuống bên cạnh, anh vẫn còn biết mở mắt ra cười gọi một tiếng: “Tiểu Bắc.”
“Đã không biết uống cậu còn cố làm gì?” Tiểu Bắc hỏi giọng không vui.
Giang Nam cười hì hì.
“Cậu ra tìm tớ đấy à? Cậu tốt thật, Tiểu Bắc.”
Không biết anh có nhìn thấy không, khuôn mặt trắng nõn của một Chu Tiểu Bắc cứng cỏi bất giác đỏ bừng.
“Tớ đương nhiên là tốt.” Niềm vui khi ở bên anh khiến cô quyết tâm nghe theo chủ kiến của Đại Nựu. Đã là việc một sớm một chiều vậy bắt buộc phải có một người nói ra trước. Tiểu Bắc hắng giọng, câu tiếp theo cô sẽ nói: Giang Nam, thực ra mình thích cậu.
Nhưng Giang Nam đã nhanh hơn cô một giây.
Anh nói: “Hôm nay cậu nói tớ thật vô dụng, làm tớ nhớ đến cô gái dân tộc Duy tớ