
HÚC
Những ngày sau đó, anh không hề nhìn mặt cô dù một cái. Lạnh lung lướt qua nhau, chẳng có chút cảm xúc nào hết.
Nó thì luôn nấu cơm phần anh ăn nhưng anh chẳng động đũa.
Hôm nay, trời đã tối muộn. Nó leo lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng cửa.
Anh về rồi sao? Sao lại sớm như vậy? Mọi hôm phải tầm 11 giờ hơn anh mới về.
“Ôi anh yêu, anh cứ từ từ. Không phải vội.” – giọng nữ ngọt ngào vang lên về dưới tầng.
Nó định xuống xem có phải anh không thì khựng lại.
“Haha. Người vội là em đó.” – bây giờ là giọng anh lại vang lên.
Anh…dẫn gái về nhà!
Hốc mắt nó đã đỏ, có lẽ chỉ cần một tiếng nói của hai người vang lên lần nữa thì những giọt nước mắt đó sẽ tuôn ra như suối.
Nó nhắm mắt lại như đã ngủ.
“Cạch.”
“Ôi ai thế anh?” – cô gái kia có vẻ giật mình.
“Ô sin đó em.” – anh cười đáp.
Anh tiến gần lại phía giường, mặt anh trầm luân: “Ra chỗ khác ngủ.”
Nó đứng dậy, cầm một cái chăn mỏng theo mà lòng đau như cắt.
“Rầm”
Nó lặng lẽ vào nhà tắm, khóc!
“Cô làm tốt lắm. Bây giờ thì ra khỏi đây đi!” – giọng anh bất chợt trở lên lạnh lung. Vứt một đống tiền xuống đất rồi lên giường nằm, mặc kệ cô gái kia thích làm gì thì làm.
“Cám ơn anh yêu nhớ!” – cô gái hí hứng cầm tiền ra khỏi nhà.
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy. Vẫn lạnh lung như mọi ngày, anh cầm cặp chuẩn bị đến công ty.
“Anh này! Anh ăn một chút hãy đi.” – nó bất chợt lên tiếng.
“Không cần!” – anh phun ra 2 chữ rồi lại chuẩn bị đi.
Nó liền kéo tay anh lại “Xin anh, một lần nữa thôi!”
“Cô bị điên sao? Để im tôi đi làm.” – anh quay lại nhìn vào mặt nó.
“Ừ. Anh thích nghĩ em sao cũng được. Chỉ xin anh một lần này thôi.” – nó nở nụ cười nhạt.
Anh đi vào bếp. Nó liền đi theo.
Nó chuẩn bị rất nhiều món. Anh vẫn ăn, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“Anh này, có ngon không?” – nó hỏi.
Anh không đáp.
Nó lại cười. Không nói gì cả và chỉ ăn mà thôi.
Ăn xong, anh cầm cặp đi vào xe luôn, không nói với nó bất cứ câu nào.
Vào xe, anh rút điện thoại ra, gọi điện cho thư kí riêng:
“Hôm nay tôi không đến. Lo công việc cho tôi.”
“Vâng thưa sếp!”
Hôm nay nó rất lạ, anh có chút lo lắng. Anh di chuyển xe ra chỗ khác để quan sát nó.
Hôm qua, nó lên phòng, sắp xếp quần áo. Nó quyết định hôm nay sẽ đi.
Dọn dẹp nhà cửa thật sạch, nó thay quần rồi xách vali đi.
Anh đi theo, thấy nó đợi ở biển.
Nó định đi đâu?
Hít một hơi thật sâu, nó cầm máy lên rồi gọi điện cho anh.
Máy anh rung lên, anh đợi một lúc rồi nhấc máy.
“Có chuyện gì?” – anh giả vờ như chẳng biết chuyện gì.
“Bây giờ em sẽ đi tìm mẹ. Em cảm ơn anh vì tất cả. Em yêu anh, anh ạ! Vì vậy em sẽ ra khỏi cuộc đời anh. Chúc anh hạnh phúc!” – nó cúp máy.
Khóc, lại khóc!
“Không thể hạnh phúc nếu không có em!” – đằng sau lưng nó có tiếng người.
Nó quay lại, bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?”
“Em ở đâu anh ở đấy!”
Nó cứng họng, anh…
“Định trốn sao? Không thể đâu!”
“Xin anh tha cho em. Anh không yêu em nên hãy để em tìm hạnh phúc mới. Anh cũng vậy.”
Anh liền đặt một nụ hôn lên môi nó.
Nó kháng cự liền bị anh giữ chặt lấy hai cánh tay. Họ cùng nhau chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.
“Đủ để chứng minh chưa?”
“Nhưng…”
“Mai, anh thực sự rất yêu em. Anh chỉ muốn trừng phạt em một chút thôi. Anh hiểu em. Xin lỗi em vì trong thời gian qua đã không tốt với em.”
Nó ôm chầm lấy anh. Anh cũng ôm lại.
Chút nắng nhạt nhòa ôm trọn lấy hai người, tăng thêm sự lãng mạn.
“Hai người kia có lên tàu không thì bảo?” – bác lái tàu thúc giục.
“Không bác ơi!”
Họ cười nhìn nhau, cùng nhau về nhà!
– End –
CHƯƠNG 30 : NGOẠI TRUYỆN
Mười năm sau.
Bây giờ anh đã 28 còn nó 27. Hai người vẫn rất yêu nhau nhưng mà những cuộc cãi vã cũng không ít.
Họ đã có đứa con trai 9 tuổi và đứa con gái 6 tuổi.
Đứa con trai tên là Hoàng Vinh Nguyên còn đứa con gái là Hoàng Bảo Trân.
Còn nhớ lúc nó đẻ đứa con đầu lòng, nó khóc nhiều kinh khủng. Anh bực mình liền bảo:
“Vứt đi cho rồi.”
Nó nghe thấy thế liền mắng anh một trận. “Là con anh, con anh đó. Anh dám vứt nó đi hả?”
Anh nghe thấy thế không chút hối hận liền sang phòng Nguyên, bế nó lên xe.
“Anh định đi đâu?”
“Vứt về cho bố mẹ.”
Nó hết cách, liền thở dài.
Mẹ nó bây giờ đã đi tu ở chùa. Nó rất nhớ mẹ nhưng mẹ không cho nó đến thăm nhiều. Nó khó chịu và nghĩ đến chuyện đó liền thùm thụm đánh anh.
Anh chẳng có thể làm gì!
Đến đứa thứ hai thì anh có vẻ dễ tính hơn. Lúc nào anh cũng bế Trân, nâng niu.
Những lúc như thế, Nguyên liền chạy đến chân mẹ mà than thở như ông cụ non:
“Bố thiên vị em kìa mẹ! Mẹ bế con cho em ghen tị đi!”
Nó chỉ biết cười và bế Nguyên lên. Nó cũng chẳng hiểu nổi sao anh lại như thế nữa.
Lâu lâu anh lại cho cả nhà đi chơi một chuyến. Hai đứa con của họ cũng rất thông minh và có ngoại hình tuyệt vời nên đi đến đâu, đứa trẻ nào cũng xúm lại ngắm.
Chẳng biết làm sao Nguyên và Trân lại lạnh lung tránh xa ra, rồi nắm tay nhau đi thẳng.
Có đứa còn khóc kia mà!
Hiện tại đã sắp sang một năm mới, nó với Huyền cùng nhau đi chợ.
À quên mất, Huyền và Phong đã về ở cùng với anh và nó. Căn nhà rất nhộn nhịp.
Huyền và Phong cũng có một nam mộ