
Chồng Ngốc Của Tôi
Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi (藏静儿)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323465
Bình chọn: 10.00/10/346 lượt.
Nhung Nhung…”Vỗ nhẹ tay anh ý bảo đừng hoảng, thấy anh sau khi được mình trấn an rốt cuộc cũng bình tĩnh lại liền quay đầu nhìn Lâm Tuyết: “Mẹ, cứ làm hai phần như con vẫn ăn là được và chuẩn bị cho anh ấy thêm cốc sữa.”“Ừ.” Mỉm cười, nhìn hai người thân thiết bà vô cùng vui vẻ, tin rằng, con gái sẽ hạnh phúc.“Em trai à, mới sáng sớm cậu đã ồn ào gì thế?”Thanh âm bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy Đỗ Vũ một tay chống má tựa vào cạnh cửa, lười biếng hỏi. Rất khó mới ngủ thiếp đi vậy mà lại bị đánh thức, kiếp trước chắc chắn anh nợ cậu ta nên thượng đế mới phái tên ngốc này đến hành hạ anh.“Rất xin lỗi, anh hai.” Xấu hổ cúi đầu nhận sai. Anh không tìm thấy Nhung Nhung, quá lo lắng nên hét to vài tiếng, không ngờ lại đánh thức anh hai rồi.Áo ngoài tùy ý khoác lên vai, quần tây hơi nhăn, phóng khoáng đứng dựa cửa, vừa nhìn đã bị khí chất lười biếng của anh mê hoặc nhưng khi thấy đôi mắt của anh, Kiều Nhung Ngọc nhịn không được bật cười. Như một con chó hoang. (Chị so sánh làm mất hết cả hình tượng của anh!)Anh đương nhiên biết cô cười gì, Ngã Hành chết tiệt, mắt anh chắc chắn là bầm tím rồi.Trừng mắt nhìn Kiều Nhung Ngọc, không biết anh có thể tiến lên mắng cô vài câu hay không? Đáng ghét, không nhìn sắc mặt người khác à? Không thấy anh đang tức giận đến sắp phun lửa sao? Lại còn càng cười to nữa.“Nhung Nhung?” Phong Vũ Vọng khó hiểu nhìn Kiều Nhung Ngọc cười đến nghiêng ngả, không biết cô đang cười cái gì.Một lúc lâu mới dần ngừng lại, sau đó vươn tay giữ chặt đầu Phong Vũ Vọng quay về phía cửa để anh xem kỳ cảnh, chỉ vào người bên cạnh cửa: “Anh có cảm thấy anh ta giống gì đó không?”Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đến con mắt gấu trúc của anh lại không nhịn được bật cười.“Giống cái gì?” Anh chẳng có cảm giác gì, anh thấy anh hai ngoại trừ một mắt thâm tím thì mọi thứ đều ổn mà, nhưng là….“Anh hai, sao mắt anh lai tím bầm vậy?” Chỉ chỉ mắt mình, khó hiểu hỏi.(anh đáng yêu quá đó!)Cái này liền đụng trúng chỗ đau của anh, anh cũng không thể mặt dày nói là bị người khác đánh được.“Anh giúp anh ấy tô điểm thêm chút thôi.” Nhậm Ngã Hành từ phía sau đi vào, thuận miệng trả lời.“Ngã Hành, cậu….”“Mặc quần áo chỉnh tề vào.” Mạnh Triết đi ở phía sau, lúc nhìn thấy Đỗ Vũ quần áo xộc xệch liền nhíu mày, nghiêm nghị nói. Đây là trong nhà người ta, cái tên này, còn tưởng đang ở nhà mình sao?“A…” Nghe được thanh âm nghiêm khắc của anh, ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo.“Đói quá.” Bạch Dật Phong cũng tiến vào.Lâm Tuyết thấy bọn họ đã dậy liền tươi cười nói: “Tôi chuẩn bị cho các cậu cafe cùng bánh mì nướng nhé?”Vì chẳng biết bọn họ dùng bữa sáng thế nào nên bà chuẩn bị theo ý mình, đương nhiên là không thể thiếu cafe rồi.“Cũng được, cám ơn cô.” Mạnh Triết lễ phép đáp.“Tôi đói chết mất.” Bạch Dật Phong khuấy nhẹ cốc cafe hít hà mùi hương nồng đậm tản ra, oa, là cafe hảo hạng đó. Nhấp một ngụm nhỏ, hương cafe lập tức lan tỏa, kích thích khẩu vị khiến anh càng thêm đói bụng.“Cafe này quá tuyệt.” Anh cầm cốc cafe, vẻ mặt thỏa mãn khen ngợi.“Mọi người dùng bữa đi.” Kiều Nguyên Sinh thấy vợ đã chuẩn bị xong, nghĩ mọi người đã ồn ào cả đêm cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu giờ chắc đều đói bụng rồi.Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.“Em cũng muốn uống cafe….” Ngửi được hương vị cafe, Phong Vũ Vọng nuốt nuốt nước bọt, nhìn cốc sữa trong tay mình đột nhiên muốn thử một chút cafe.“Không được.” Ngồi bên cạnh hai người, Mạnh Triết không đợi Kiều Nhung Ngọc trả lời lập tức giành nói trước.“Thế nhưng….” Nhìn tất cả đều uống cafe, mình không có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.Kỳ thật cũng không phải tất cả mọi người đều uống, ít nhất là Kiều Nhung Ngọc không uống.“Không được khóc.” Xé miếng bánh mì đưa đến bên miệng anh, tuy anh đúng là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu nhưng là một người đàn ông vì chút chuyện nhỏ mà khóc thì còn ra thể thống gì nữa.Há mồm ăn bánh mì, nuốt nước mắt vào thật sự không dám khóc chỉ ấm ức nói: “Nhưng mà anh muốn uống cafe…”Bốn người kia thấy anh nhịn khóc xuống đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì một khi anh đã muốn thì chẳng ai ngăn cản được. Chỉ có thể tìm chuyện để thu hút sự chú ý của anh thì anh mới bị hấp dẫn mà quên đi. Lần này cũng thế, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi lại không hề rơi xuống chỉ vì một câu nói của Kiều Nhung Ngọc, thật sự quá thần kỳ.“Em dị ứng với cafe đó.” Đỗ Vũ tức giận nói.“Anh dị ứng với cafe sao?” Kiều Nhung Ngọc vừa đút anh ăn sáng vừa hỏi.Lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Vẻ mặt anh mờ mịt, không hiểu anh hai nói dị ứng là ý gì.“Anh từng uống qua chưa?”Gật đầu, hình như đã uống một lần nhưng hương vị thế nào thì anh lại quên mất rồi.“Sau khi uống xong có cảm giác gì?” Xem ra anh chẳng nhớ gì rồi.Lắc đầu, lần đó làm sao uống được anh còn không nhớ rõ thì sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì chứ.“Để tôi nói.” Đỗ Vũ thật sự không chịu nổi cảnh một hỏi một đáp.“Lúc 10 tuổi nó từng uống trộm cafe quản gia pha cho cha nuôi kết quả là tim đập nhanh, chân tay co giật suýt chút nữa thì sốt cao, may mà quản gia đến phòng bếp mang cafe ra mới phát hiện được n