
Chồng Ngốc Của Tôi
Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi (藏静儿)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323254
Bình chọn: 8.5.00/10/325 lượt.
bọn họ. Vấn đề này đúng là quá khó mà.“Đúng vậy.” Gật đầu, vẫn duy trì tươi cười.“Nếu các anh không nỡ để anh ấy tiếp tục phiền muộn thì hãy cố gắng thức tỉnh anh ấy đi.”“Cô….” Đỗ Vũ khó tin nhìn cô, cô lại dám lợi dụng bọn họ.“…Quá gian xảo mà.”Cô đứng dậy, mỉm cười nhìn lướt qua bốn người rồi hướng về phía Phong Long Sinh, nhẹ gật đầu tỏ ý mình phải về phòng rồi.“Cám ơn lời khen.”Nhìn theo bóng lưng của cô, Phong Long Sinh vui vẻ cười to rồi chỉ về hướng cô rời đi, đắc ý nói: “Vợ tương lai của Vũ Vọng thật sự quá thông minh.”“Quá gian xảo thì có.” Nhậm Ngã Hành oán giận nói.Cô gái kia lại có thể thản nhiên lợi dụng bọn họ nhưng vẫn không để cho người khác cảm thấy cô quá đáng.“Ăn cơm xong, cùng đến phòng Vũ Vọng đi.” Mạnh Triết nói.Bọn họ tình nguyện để cô lợi dụng.****************“Vũ Vọng?”Bốn người đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bước vào liền thấy anh đang ngồi trên giường trầm tư. Lúc thì gãi đầu, lúc lại xoa mũi, lúc lại cười ngây ngô rồi lại biến thành tủi thân. Động tác cùng biểu cảm đa dạng kia khiến bọn họ không nhịn được lắc đầu.Bốn người đi đến bên sofa ngồi xuống rồi lại gọi anh qua.“Vũ Vọng, qua đây ngồi.” Đỗ Vũ hướng anh vẫy vẫy tay.“A?” Nghe thấy có người gọi mình, anh liền ngây ngốc ngẩng đầu lên. Chẳng phải trong phòng chỉ có mỗi mình anh thôi sao?Sau khi nhìn thấy bốn người đang ngồi trên sofa, anh lập tức giật nảy mình, vội vàng đứng dậy.“Anh…Anh cả, sao các anh lại ở trong này?”Mạnh Triết mỉm cười nhìn anh: “Qua đây ngồi, anh có chuyện muốn nói với em.”“Vâng.” Anh ngoan ngoãn đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống rồi mù mịt nhìn Mạnh Triết, không biết anh muốn nói gì với mình.Bốn người liếc nhau một cái rồi quyết định để cho Mạnh Triết nói trước. Chương 5“Anh cả, anh muốn nói gì với em ạ?” Anh còn có chuyện rất, rất quan trọng đó….“Có phải Nhung Ngọc đưa ra một câu hỏi khó cho em không?” Mạnh Triết trực tiếp hỏi. Càng vòng vo nó càng khó hiểu, cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề là được.“Đúng thế.” Hai mắt anh sáng lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ.“Sao anh biết ạ?” Anh nhớ rõ là chưa có nói với ai mà, sao anh cả lại biết được, anh cả thật quá giỏi mà.“Nhung Ngọc nói cho anh.” Như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Mạnh Triết liền nở nụ cười.“A…”“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?” Chắc là chưa rồi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.Lúng túng gãi đầu, anh xấu hổ đáp: “Chưa ạ…”“Em cảm thấy Nhung Ngọc đối với em như thế nào?” Bạch Dật Phong hỏi xen vào.Vừa nhắc đến điều này, anh liền cười vô cùng vui vẻ, ra sức gật đầu: “Nhung Ngọc đối với em rất tốt.”“Lúc bọn anh đi vắng, cô ấy có dịu dàng với em không?” Đỗ Vũ biết rõ còn cố hỏi, chỉ có điều bọn họ đang thức tỉnh anh nên đành phải hỏi cái về đề ngu ngốc này, như vậy sẽ hiểu rõ hơn.Không chút do dự, đáp: “Đương nhiên, đương nhiên, lúc bọn em ở chung, cô ấy càng đối xử tốt với em hơn. Cô ấy còn để em hôn nhẹ nữa…” Nghĩ đến đây, mặt anh càng đỏ, đầu cũng cúi thấp hơn.Nhậm Ngã Hành nhìn dáng vẻ này của em trai liền hiểu rõ nó đã hoàn toàn đắm chìm vào sức quyến rũ của Kiều Nhung Ngọc.“Câu hỏi của cô ấy khó nghĩ đến thế sao?” Đỗ Vũ khó hiểu hỏi. Vấn đề đơn giản như thế vẫn còn phải suy nghĩ nữa à, chỉ cần là người thông minh cũng đều nhìn ra được.“Gì ạ?” Anh ngẩng đầu vô tội hỏi, không hiểu vì sao anh lại nói như thế.Bạch Dật Phong đánh anh một cái, tức giận nói: “Anh quên tình trạng của nó rồi à, đừng đem ý nghĩ của anh áp đặt cho nó.”“Hả…” Đúng rồi, anh suýt nữa thì quên mất Vũ Vọng hơi khác người. Anh đã quen cách đối xử với Vũ Vọng như người bình thường nên hay quên đi chi tiết này, có đôi khi anh thật sự quên mất Vũ Vọng có vấn đề về trí lực.“Trước kia đã có ai từng đối xử tốt với em như thế chưa?” Mạnh Triết gợi ý.Lắc đầu rồi lại gật đầu, nhìn lướt qua bọn họ, anh nhỏ giọng nói: “Cha và các anh đều đối xử với em rất tốt.”Nhậm Ngã Hành vươn tay xoa đầu anh, không uổng công bọn họ yêu thương anh, anh vẫn biết bọn họ đối xử tốt với mình.“Trừ bọn anh ra còn ai không?”“Má Lỗ.” Má Lỗ rất tốt với anh, mặc dù có đôi lúc rất hung dữ nhưng bà vẫn rất yêu thương anh.“Trời ạ.” Đỗ Vũ vỗ trán, tuy đã sống cùng nhau nhiều năm nhưng đối với cách suy nghĩ đơn thuần của đứa em trai này, anh vẫn chưa thể quen được.“Trong nhà không tính, bên ngoài thì sao?” Bạch Dật Phong nói rõ ràng, để tránh cho đứa em ngốc này chỉ biết người trong nhà, càng nói càng xa khiến anh rối loạn.Rốt cuộc, anh cũng lắc đầu. Ở bên ngoài không có ai đối xử tốt với anh như Nhung Nhung, đặc biệt là con gái, lúc đầu còn vây quanh anh nhưng khi anh vừa nói chuyện thì lại chán ghét quay đầu bỏ đi.“Vậy em có cảm nhận được cô ấy thích em không?” Hẳn là biết đi.Khó hiểu lắc đầu, chẳng hiểu vì sao lại quay về vấn đề này, song anh thật sự không biết.“Em không biết.”“Vậy em thấy thế nào mới gọi là thích em?” Nhậm Ngã Hành cảm thấy bọn họ phải hiểu rõ định nghĩa ‘thích’ của Vũ Vọng là như thế nào.“Đối xử rất rất rất tốt với em….” Anh chỉ biết, nếu người khác đối xử rất rất rất tốt với mình thì chứng tỏ người đó thích mình.“Vậy em cảm thấy cô ấy đối xử với em không tốt sao?”Anh lắc đầu, cao giọng nói: “Nhung Nhung rất tốt vớ