
chú ý đến tình huống xung quanh, toàn tự đặt mình vào nguy hiểm khiến cho người khác kinh sợ. Nhưng lần này thì quá lắm rồi, lại dám một mình xông ra đường nữa.
“Em làm sao?” Nhìn bên này, ngó bên kia, anh vẫn chẳng hiểu tại sao mọi người lại mắng mình.
“Tôi nghĩ, cứ để bảo bối về nhà họ Kiều tĩnh dưỡng đi.” Kiều Nguyên Sinh tức giận nói. Đứa ngốc này đã không thể bảo vệ được Nhung Ngọc lại còn khiến nó lo lắng cho mình nữa, ông càng nghĩ càng muốn đưa con gái về nhà.
“Chú Kiều à…” Phong Long Sinh cũng hiểu, lần này đứa con ngốc kia đúng là quá đáng rồi, nên ông thật không biết nói thế nào cho phải.
“Ông xã…” Lâm Tuyết cảm thấy như vậy không tốt lắm, làm như thế sẽ khiến người ngoài nghĩ rằng nhà họ Phong đối xử tệ với con gái mình, nên bọn họ mới phải đón nó về. Bên ngoài sẽ truyền ra lời khó nghe gì, hiện tại bà gần như có thể tưởng tượng ra được.
“Tôi mặc kệ, hiện giờ, sức khỏe con gái là quan trọng nhất.” Bác sĩ đã nói, nếu nó không được nghỉ ngơi tốt thì đợi đến khi sinh sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Ông vất vả hơn nửa đời người cũng chỉ có một đứa con gái mà thôi, ông không thể để nó gặp nguy hiểm được.
“Nói cũng phải.” Lâm Tuyết khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.
Những người khác đều gật đầu, bọn họ cũng hiểu, nếu để cô ấy tiếp tục ở cùng Vũ Vọng thì sẽ chẳng thể nghỉ ngơi tốt được. Chỉ có thể tạm thời tách hai người ra thôi.
“Mọi người đang nói gì vậy?” Phong Vũ Vọng vội hỏi, hình như anh nghe thấy Nhung Nhung phải về nhà họ Kiều gì gì đó.
“Vấn đề hiện giờ là, phải nói như thế nào với Vũ Vọng để nó không khóc rống lên.” Bạch Dật Phong vừa nhìn Phong Vũ Vọng vừa nói. Cho dù nó không hiểu gì nhưng lại biết quấn chặt lấy Kiều Nhung Ngọc, không dễ dàng tách xa cô.
“Cái này đúng là quá khó.” Mạnh Triết vỗ vỗ cằm, vô cùng phiền muộn đáp.
“Con sẽ không về đâu.”
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi thấy người đến liền vô cùng khẩn trương.
Chỉ thấy Kiều Nhung Ngọc mặt mày tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi đang đứng bên cạnh cửa, phía sau là Tiểu Lỵ và Naria vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ đứng sau lưng cô.
“Nhung Nhung!” Phong Vũ Vọng vui vẻ chạy đến bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô.
Cô vẫn không nhìn anh, chỉ nhìn mấy người đang ngồi trong phòng sách, kiên định nói: “Con sẽ không về nhà đâu.”
“Bảo bối, bác sĩ nói con cần tĩnh dưỡng.” Lâm Tuyết sốt ruột nói.
“Con nghỉ ngơi ở đây cũng được mà.”
Lâm Tuyết nhìn về phía Phong Vũ Vọng, chỉ cần có nó ở đây thì con gái sẽ khó có thể tĩnh dưỡng.
“Ở đây có nó thì sao con có thể nghỉ ngơi được!” Kiều Nguyên Sinh chỉ vào Phong Vũ Vọng, giận dữ nói.
“Nếu không phải do nó thì con có cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận sao?”
“Cha à, cha nói quá rồi đó.” Tuy đây là sự thật, nhưng cô khó có thể chấp nhận ông động đến Vũ Vũ.
“Nhung Nhung, em bị bệnh à? Bởi vì anh à?” Phong Vũ Vọng lo lắng nhìn cô rồi nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán cô.
Phong Long Sinh cũng biết mình đuối lý nên không tiện mở lời. Bởi vì lần này, Vũ Vọng đúng là hơi quá đáng rồi.
Kiều Nhung Ngọc giữ chặt tay anh nhưng không hề nhìn anh, chỉ nhìn ba mẹ mình, kiên định nói: “Con muốn ở lại đây, có tĩnh dưỡng thì cũng là ở đây.”
“Bảo bối à, con đừng cố chấp như thế.” Lâm Tuyết hơi cả giận mắng.
“Cho dù con không vì mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.”
Cúi đầu nhìn bụng mình, cô biết mẹ nói đúng, nhưng cô vẫn không nỡ bỏ lại một mình Vũ Vũ.
“Ông thông gia, không thì như vậy đi.” Phong Long Sinh cũng hiểu được sự lo lắng của hai vợ chồng họ Kiều, cũng nhìn ra được sự do dự của Kiều Nhung Ngọc, ông vội mở lời.
“Cứ để cho Nhung Ngọc ở lại đây tĩnh dưỡng, tôi sẽ bảo bốn đứa kia thay phiên nhau ở nhà chăm sóc nó, sẽ không để cho chuyện ngày hôm nay xảy ra lần nữa đâu.”
Mạnh Triết gật đầu: “Dạ phải, cô chú Kiều, chung cháu sẽ chăm sóc tốt cho Nhung Ngọc.”
“Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu ạ.” Đỗ Vũ cũng vội vàng giảng hòa.
“Chúng cháu sẽ thay phiên nhau ở nhà chăm sóc cả hai.” Bạch Dật Phong cũng phụ họa theo.
“Hai người cứ yên tâm đi.” Nhậm Ngã Hành cũng lên tiếng.
Nhìn bốn người họ rồi lại nhìn Kiều Nguyên Sinh một lúc lâu, cuối cùng, hai vợ chồng họ Kiều đành phải đồng ý để Kiều Nhung Ngọc ở lại nhà họ Phong.
Phong Vũ Vọng thật cẩn thận ôm Kiều Nhung Ngọc về phòng, Đỗ Vũ bảo Phong Long Sinh và ba người kia ở lại có việc cần bàn. Sau khi vợ chồng Kiều Nguyên Sinh dặn dò kỹ lưỡng Tiểu Lỵ mới an tâm về nhà. Naria thấy đã không còn chuyện gì nữa, cũng về phòng nghỉ ngơi.
***************
“Đỗ Vũ, em muốn nói chuyện gì?” Mạnh Triết hiếm khi thấy đứa em này nghiêm túc đến vậy.
“Em thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ.” Tuy hôm nay có rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng anh vẫn cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ.
“Có gì sao?” Nhậm Ngã Hành chỉ cảm thấy chuyện này rất giống với những chuyện bình thường Vũ Vọng hay làm, cũng không có gì lạ lẫm.
“Vũ Vọng nói muốn sang bên đường đối diện, liền xông thẳng ra ngoài đường.”
“Mọi người đều biết chuyện này mà, có gì sai sao?” Phong Long Sinh khó hiểu hỏi. Ông cũng thấy chuyện này rất giống với những chuyện Vũ Vọng