Chồng Ngốc Của Tôi

Chồng Ngốc Của Tôi

Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi (藏静儿)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322750

Bình chọn: 9.5.00/10/275 lượt.

nghĩ tới cách này, nhưng anh vẫn chưa biết phải nói thế nào, nói cái gì với bọn họ cả. Dù sao thì để cha nuôi đứng ra thừa nhận toàn bộ mọi chuyện quá khứ, đúng là có chút tàn nhẫn. Song nếu không thể thỏa mãn trí tò mò của ngoại giới thì có mở họp báo cũng vô ích, không khéo sẽ phản tác dụng mất.Từ lúc báo chí đưa tin liên quan đến Phong thị, ông đã nghĩ ngay tới vấn đề này rồi. Ông biết, trừ khi ông nói toàn bộ sự thật với giới truyền thông, nếu không mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối. Đến lúc đó, không chỉ ảnh hưởng đến Phong thị mà còn cả cuộc sống của mấy đứa này nữa.Ông đã già rồi, cũng chẳng sống thêm được bao lâu, nhưng những đứa trẻ này thì khác, đặc biệt là bốn đứa con nuôi này. Tuy chúng không phải do ông sinh nhưng ông vẫn luôn coi chúng như con ruột của mình, nên ông hy vọng bọn họ sẽ không bị chút tổn thương nào.“Sự thật…”“Cha nuôi!” Mạnh Triết cắt ngang lời ông. Anh biết ông là muốn bảo vệ bọn họ, nhưng trong chuyện này, không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ông được.“Chuyện này, chúng ta nên bàn kỹ đi.”Công bằng mà nói, bọn họ cũng có cái sai. Nếu lúc ấy, bọn họ đừng quá hưởng thụ sự dạy bảo cùng nuôi chiều của cha nuôi mà không hề để ý đến Vũ Vọng thì những chuyện phía sau có lẽ đã không xảy ra. Cho nên, anh không hy vọng cha nuôi một mình đứng ra nhận hết mọi trách nhiệm.“Các con đều biết, đó chính là cách nhanh nhất và tốt nhất.” Lần trước được Nhung Ngọc cảnh tỉnh, ông đã suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận. Nếu chuyện lần này có thể làm tổn thương Vũ Vọng thì ông hy vọng mình sẽ ngăn cản được tất cả mọi chuyện.“Cha nuôi, chuyện này, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi.” Bạch Dật Phong cũng mở miệng khuyên can.“Con nghĩ chúng ta nên nghĩ cách tìm được người kia trước đi.” Nhậm Ngã Hành cũng cho rằng chuyện chưa nghiêm trọng đến mức cần cha nuôi phải tự mình ra mặt nói rõ chuyện năm đó.“Hay là chúng ta tìm Mide trước đi?” Đỗ Vũ cảm thấy, nếu hai người kia đã hợp tác thì chỉ cần tìm được một người, là có thể tìm được người còn lại.“Đúng đó, bác Phong, cháu nghĩ cứ để bọn họ xử lý chuyện này đi. Đến lúc cần bác giúp đỡ thì sẽ nói sau.” Naria cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ.Tuy cô không biết năm đó nhà họ Phong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người thì chắc là không khác biệt mấy so với báo chí. Song tin tức thật sự hẳn là người trong cuộc mới hiểu rõ được.“Được rồi.” Phong Long Sinh miễn cưỡng đồng ý.“Nói xong rồi ạ?” Vừa nghe hai từ ‘được rồi’, Phong Vũ Vọng lập tức hưng phấn ngẩng đầu, hỏi lại.Lời mọi người nói, anh không hiểu một câu nào, cũng không muốn chen ngang. Có ý kiến gì, bọn họ lại càng không hỏi anh, anh chỉ cần ngoan ngoãn chờ mọi người nói xong là có thể đi tìm Nhung Nhung. Song đã hơn nửa ngày rồi, mọi người vẫn cứ nói mãi, đợi mãi mới có người nói câu ‘được rồi’ nên dĩ nhiên anh sẽ cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.Phản ứng của anh lập tức xua tan đi không khí khẩn trương trong phòng.“Vẫn chưa nói xong đâu.” Đỗ Vũ thích đùa đứa em này nhất nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Ai bảo phản ứng của nó luôn đáng yêu như vậy chứ, làm anh không kìm được nổi lên ma tâm.“Vậy mọi người nói nhanh lên đi.” Chu miệng, anh oán giận nói. Cứ nói suốt mà không hết, vậy anh phải đợi bao lâu mới có thể đi tìm Nhung Nhung đây.“Có chuyện cần phải từ từ nói.” Đứng dậy, bước đến bên cạnh Vũ Vọng, anh vừa ngồi xuống sofa vừa đặt một tay lên vai Vũ Vọng.“Dạ?” Anh nhanh chóng quay đầu, vốn miệng đang chu lên giờ lại biến thành há hốc, trợn mắt khó tin.“Vậy sẽ rất chậm ạ.”Anh không hề có khái niệm về thời gian, anh chỉ cảm thấy mọi người đã nói rất lâu rồi mà sao vẫn chưa xong. Bây giờ, anh hai còn bảo phải từ từ nói, vậy có phải anh còn phải đợi một lúc nữa mới có thể đi tìm Nhung Nhung không?“Đỗ Vũ, đừng trêu nó nữa.” Cái thằng bé này, luôn không để ý đến hoàn cảnh, cũng chẳng để ý xem mọi người đang bàn bạc vấn đề gì, lại chạy tới trêu đùa em mình, thật là chẳng nghiêm túc gì cả.“Vũ Vọng, nếu con thấy nhàm chán thì cứ đi tìm Nhung Ngọc đi.” Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ con trai như vậy, liền cảm thấy vừa buồn cười nhưng lại càng thêm đau lòng. Ông nợ Vũ Vọng rất nhiều, nếu có thể thì ông sẽ cố gắng hết sức để nó được hạnh phúc.“Thật ạ?” Anh kích động gạt ra cánh tay đang khoát trên vai mình, anh lập tức đứng bật dậy.Ông gật gật đầu.“A, vạn tuế!” Anh giơ cao hai tay rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.“Nhung nhung, nhung nhung, anh tới tìm em đây, rốt cuộc bọn họ đã để anh đi tìm em rồi.”“Đứa nhỏ này…” Liếc nhìn cánh tay mình, Đỗ Vũ bật cười, lắc đầu.“Đúng là trọng sắc khinh anh em mà.”“Anh đang nói mình à?” Naria tức giận nói. Cái đồ phong lưu chẳng biết xấu hổ này, lại còn dám nói người khác, anh ta mới chính là ông tổ của ‘trọng sắc khinh bạn’ đó. Vì ‘sắc’ anh ta mới dễ dành khinh ‘bạn’.Mấy ngày nay, nghe anh ta nói chuyện điện thoại, cô đã hiểu được tám, chín phần chuyện anh ta trọng sắc khinh bạn rồi.Đỗ Vũ chẳng hề tức giận, ngược lại còn dán sát vào cô, rồi khoát tay lên vai cô.“Nếu là ‘sắc’ vì cô thì tôi bằng lòng bỏ hết tất cả ‘hữu’.”‘Bốp’ một tiếng, cô liền hất cái tay trê


80s toys - Atari. I still have