
ái lão già hồ đồ Harris kia rồi, giờ thì tốt nhỉ, em vốn đã thiếu quá nhiều dây thần kinh, giờ lại đi vào nơi Meteorcity ngu ngốc này khiến em càng trở nên không có đầu óc. Một kẻ không đầu óc giống như em thì chỉ cần tùy tiện dán hai cánh lên lưng là có thể lên thiên đường, sao có thể theo anh lên núi đao xuống nồi chảo?”
“Em biết em có thể lên thiên đường, cho nên em mới cần anh dẫn đường.” Hơn nữa cái gì mà không đầu óc? Vậy kẻ vẫn đứng phía sau tên không đầu óc thì lại là cái gì?
“Ông đây mặc kệ, dù gì đi nữa, em cứ cách anh xa xa một chút, lúc còn sống đã phải làm bảo mẫu của em làm đến chán ngấy, sau khi chết lại còn phải nhìn cái mặt ngốc của em đi xuống nồi chảo là sao. Lúc còn sống, em vốn đã là tên chỉ biết gây phiền phức, sau khi chết cũng chỉ biết ngáng đường anh thôi.” Majo cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi lượn một vòng ra ngoài, một cái tăm bỗng xuất hiện trong miệng anh, bắt đầu vui vẻ nghịch nó.
“Vậy sao? Này ngài vệ sĩ không đầu óc yêu nói dối, rõ ràng cao hứng thế kia còn giả vờ lãnh khốc cái gì, lần đầu tiên có người nói muốn cùng anh xuống Địa Ngục, anh nên đắc ý đi.” Tôi không khách khí lườm anh ta một cái, nếu anh ta không cao hứng thì tại sao cặp mắt gian tà kia lại lượn trái phải nam bắc chứ?
“Ha ha ha, bởi vì vừa rồi câu nói kia giống như là tỏ tình vậy, lần đầu tiên có cô gái tỏ tình với anh, oa ha ha ha, tỏ tình…… Huhuhu, vì sao không phải là đại mỹ nữ cá tính chứ, lần đầu tiên của tôi lại bị một nhóc quỷ lấy mất… Ối!!! Miru sao em lại đánh anh?” Majo nhảy dựng ra sau, vẻ mặt gian trá giả bộ kinh ngạc.
Tôi nổi gân xanh lên đầy trán, quơ con dao nhỏ rống lên “Trong đầu anh ngoài cỏ chỉ có cỏ thôi sao, xuống Địa Ngục và tỏ tình có quan hệ gì? Thật vô ích khi em lại đi nghiêm túc như thế, với đức hạnh quỷ như anh thì đừng nói đại mỹ nữ, ngay cả xác ướp cũng sẽ không để mắt tới anh, anh muốn cô độc đến già sao? Biến thành ông già mẹ goá con côi đáng thương rồi, cũng sẽ không có ai mang hoa đến viếng mộ anh đâu, anh cho là như vậy sẽ thú vị lắm sao? Ngu ngốc!”
Khuôn mặt tươi cười của Majo cứng đờ, sau đó bĩu môi oan uổng nói: “Cũng đâu phải anh muốn thế, anh cũng từng ở trên đường chủ động chạy đi tỏ tình với đại mỹ nữ đấy chứ, nhưng họ đều giáng cho anh một cái tát, bộ dạng của anh kém đến thế sao? Buổi sáng ngủ dậy lúc chiếu gương, gương cũng đâu có bị anh dọa vỡ nát mất đâu.”
“Anh tỏ tình như thế nào?” Tôi thở dài một hơi, sao mà có nhiều tên có tính trẻ con vậy.
Majo lập tức chạy đến trước mặt tôi, hất mái tóc màu xanh ra sau, sau đó lộ ra tươi cười tà ác đáng khinh, dùng giọng điệu càng đáng khinh hơn nói: “Ay yô, thưa cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, em chính là mặt trời xinh đẹp, anh nguyện làm ngôi sao vây quanh em, cho nên chúng ta lập tức đi kết hôn đi.”
Ba giây tẻ ngắt, tôi nghiêm mặt nhìn anh ta, sau đó một tiếng “BỐP” vang lên rõ ràng, Majo khóc ôm mặt oán giận “Ngay cả em cũng đánh anh, có lầm hay không thế.”
Tôi ấn ấn huyệt Thái Dương, đột nhiên cảm thấy việc nghiêm túc với cái tên mặt lưu manh giống cỏ Vĩ Cẩu trước mặt này chính là một việc cực kỳ vô nghĩa, anh ta luôn có cách khiến tôi tức giận đến mức chỉ muốn nôn ra máu.
“Còn nữa……” Majo thu lại vẻ mặt khôi hài, giọng nói lạnh lùng thô ráp có chút áp lực, anh ấy ngẩng đầu nhìn trăng, bất cần đời nói “Anh vốn là người Meteorcity, có xuống Địa Ngục hay không cũng chẳng có gì khác nhau.”
Meteorcity… luôn là một thế giới quỷ mị.
Ngực bị lời nói lạnh lùng của anh ấy rạch ra một đường vết thương, đau đớn trống rỗng, cổ họng tôi như nghẹn lại, rất không thoải mái, cho nên ngay cả lời nói cũng có chút nghẹn ngào “Ừ, em biết…” ngay từ đầu, anh đã vốn không hề giấu diếm, cho nên thật sự không khó nếu muốn thấy rõ sự thật này.
“Miru, hai bàn tay đã dính máu của người đầu tiên đến người cuối cùng này, không ai tại em mà đổ, hết thảy đều là xuất phát từ ý thức của anh. Anh cũng không cho rằng mình đã sai, từng cái xác mà anh đã dẫm lên đều không liên quan đến em. Cái gọi là Địa Ngục chẳng phải muốn vào là có thể vào như em nghĩ, những đứa trẻ sống dưới ánh mặt trời đôi khi rất ngây thơ như vậy, Meteorcity vốn không thích hợp với em, ngay từ đầu em đã không nên bước vào đây, ngay cả thằng nhóc mà em nhặt được kia, em cũng không nên để cho hắn trở về, chỉ cần trở lại Meteorcity, hắn sẽ nhớ tới nhược điểm và mềm mại là không thể tồn tại.”
Majo mở ra hai bàn tay còn dính máu, máu khô cạn bám lấy ngón tay anh tạo thành một bức tranh vẽ trừu tượng diễm lệ, anh ấy cười mười phần cao ngạo, đây mới là Majo chân chính, khinh thường con đường đời đầy xác chết, trong đôi mắt âm u không hề chứa nhân tính, thương xót dù chỉ một chút, chỉ cần là thứ anh ấy chướng mắt, trở thành vật chắn đường đến tự do của anh, cái roi trong tay anh sẽ vụt nhanh hơn bất cứ ai khác, âm ngoan hơn bất cứ ai khác.
“Cho nên…… Haiz, em liền đứng gọn sang một bên đi, nhóc quỷ cố chấp.” Majo cúi đầu cười với tôi, bỗng anh ấy nhẹ thở hổn hển, đặt tay lên ngực.
Tôi chú ý tới sắc mặt anh ấy tái nhợt không bình thường, mới phản ứng lại được, tôi lập tức đến