Insane
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210520

Bình chọn: 8.5.00/10/1052 lượt.

i mà tôi nhiệt tình yêu thương cũng bị màu máu che mất, phát ra ánh sáng trắng bệch mà mỏng manh.

Tay hắn ở cạnh sườn mắt trái của tôi, sát cạnh khóe mắt của tôi trực tiếp cắm phập vào sàn, sàn gỗ thô lập tức bị đánh nát, phát ra tiếng vỡ chói tai, cái khe giống giây Mân Côi lấy tay hắn làm nguồn mà nứt lan ra xung quanh, sàn nhanh chóng bị thủng một lỗ lớn.

Tôi thất thần nhìn hắn, cơn đau của chỗ bị thương lan đến gần khóe mắt, bên mắt trái của tôi, máu loãng chảy ra, đau đớn đến mức cả người run run.

Đôi mắt vẫn còn, chỉ là rất đau mà thôi.

“Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rất không thoải mái khi có người gọi tôi là Chrollo.” Hắn rút tay về, ngón tay dính chút máu.

“À.” Tôi có chút ngu đần đáp lại, sàn bị hỏng, không biết thợ sửa chữa có tức giận hay không? Cậu ấy ghét nhất những người cố ý phá hỏng dụng cụ gia đình và kiến trúc.

Hôm nay nhà tôi thật đúng là bị hỏng nghiêm trọng, không biết nền nhà có phải củng cố thêm hay không, không thể để thằng nhóc hỗn xược này phá hoại làm sụp đổ.

“Cậu….. không lấy đôi mắt của tôi?” Vấn đề vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức hối hận, tôi nhắc nhở hắn làm gì? Nếu hắn quên lấy thì chẳng phải là tôi tự làm tự chịu sao, ai vui vẻ dâng đôi mắt mình cho hắn chứ.

Hắn nhìn tôi, lộ ra một cái tươi cười mát thân thiết, giống như bạo ngược vừa rồi đều là ảo ảnh phù dung sớm nở tối tàn, tôi nhìn thấy hắn tươi cười mà cả người sợ hãi, hắn tươi cười rất quỷ dị.

Ác mộng của tôi trở thành sự thật, bàn tay dính máu của hắn đè lại bả vai của tôi, chưa cho tôi chuẩn bị tâm lý đã dán môi lên môi tôi. (Toji: nụ hôn đầu tiên nhé ^^~). Tôi cảm giác được hô hấp ấm áp, rành mạch nhìn thấy sự vui sướng khi người gặp họa trong mắt hắn, sau đó, tôi nhìn thấy ảnh ngược của hai tròng mắt màu xanh và màu đỏ máu của mình hiện lên sự kinh ngạc. Từ hôm nay trở đi tôi sẽ hoàn toàn phủ định câu tín ngưỡng ‘đôi mắt là tâm linh của con người’, tên có được đôi mắt xinh đẹp tinh thuần như thế… sao mà lại chết tiệt đáng ăn đòn như vậy chứ!

Đây đâu phải là hôn má chúc buổi sáng tốt lành buổi trưa vui vẻ buổi tối ngủ ngon đơn thuần đâu, đây căn bản chính là hành vi trắng trợn xâm lược, lưu manh đáng chết. Lúc trước tôi đã cảm thấy tư thế này rất không được tự nhiên, là vì khi người lên mặt muốn làm chuyện gì thì mình có muốn giãy dụa cũng không được.

Tôi ngây người trừng mắt đôi mắt màu đen của hắn gần trong gang tấc, ấm áp dính trên môi không hiểu sao khiến tôi nổi da gà, da đầu run lên. Kiểu hôn sâu mang theo ham muốn chiếm hữu rõ ràng này quả thực đã phá vỡ giới hạn bình tĩnh của tôi. Lần đầu tiên, tôi cực kỳ khát vọng ném cái tên này vào hố đen Newman, khiến cho ánh mặt trời phỉ nhổ hắn cả đời, thế giới này kiểu gì vậy chứ.

Ý cười trong mắt hắn càng sâu, giống hệt như một đứa trẻ đắc ý vì trò đùa dai của mình thành công.

“Chỉ cần tôi không buông tay, cô sẽ không bỏ chạy được.”

Hắn vươn tay dùng sức dụi đầu tôi, thẳng đến khi biến thành một cái bánh ngô mới dừng lại. Tôi dại ra nhìn hắn đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất, hai tay tùy ý đúc trong túi quần, sau đó chân nhấc lên đạp mạnh vào cánh cửa thủy tinh, thủy tinh chịu không nổi lực mà nhanh chóng vỡ tan, rầm rầm rơi xuống đất. Hắn không quay đầu lại, bước lên đống thủy tinh vỡ đầy đất đi ra ngoài “Còn nữa, tôi thật sự rất không thích cô gọi tôi là Chrollo.”

Trong không khí theo một người rời đi mà biến mất cảm giác ngạt thở bức bách, đồng hồ trên tường đã sớm bị vạ lây rơi xuống báo hỏng, không biết đã mấy giờ rồi. Chỉ kém đạp hai cú nữa thôi, cả căn nhà đã có thể biến thành phế tích.

Tôi nhìn chằm chằm những hình vẽ hoa nhỏ màu phấn trên trần nhà, có chút lo lắng liệu trần nhà có sập xuống trong một giây sau hay không.

Máu từ vết thương bên sườn mắt không ngừng chảy xuống dưới, không cần nhìn cũng biết cả khuôn mặt mình bị nhuốm máu tươi giống một cái Dạ Xoa. Vươn tay ôm miệng, tôi rốt cục không nhịn được cuộn mình lại thầm rủa “Cậu đúng là tên ngu ngốc, lưu manh, đầu lĩnh cường đạo, trước khi đi không thể không sàm sỡ tôi sao? Chết cũng không chịu ăn mệt, hơn nữa không lẽ đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, hic, ai nói cho cậu hôn là liếm và cắn? Vùng da quanh khoang miệng đau chết mất, không biết hôn thì cũng đừng học cái xấu, tôi tức chết mất.”

Không biết nằm bao lâu, tôi mới từ cái sàn hỏng đứng lên, tôi ôm miệng khóc không ra nước mắt, nhìn đống sách đầy đất mà không biết thằng nhóc kia “mượn” từ đâu ra, nhếch miệng cười khổ, lập tức cơn đau kéo đến “Têz, răng nanh sẽ không bị gẫy đấy chứ, ngoài lưu lại một đống cục diện rối rắm để cho người ta phải thu dọn thì cậu còn có thể làm cái gì?”

Tôi nhận mệnh ngồi xổm xuống bắt đầu dọn sách, từng quyển từng quyển một, tốc độ chảy máu bên khóe mắt chậm đi, tụ thành một vệt máu chảy xuống cằm, tôi nhìn chằm chằm vào nó, mắt trái đau khiến tôi khó tập trung được lực chú ý.

Một quyển sách mở trên sàn nhà hỏng, tôi thuận tay nhặt lên, là quyển tập thơ Poca ấy. Máu rơi xuống trang sách, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng vang thanh thúy, nước mắt không chịu khống chế chậm rãi dâng lên, hòa vào giọ