The Soda Pop
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211893

Bình chọn: 9.5.00/10/1189 lượt.

ức màn màu xanh nhạt chiếu vào, tôi rốt cục không chống đỡ được mỏi mệt, chậm rãi nhắm mắt lại theo hắn, trước lúc giấc ngủ kéo đến, tôi nhẹ giọng hỏi “Chrollo, phụ nữ của bang chủ là ý gì?”

Nghe thế nào cũng không thấy giống phương thức chào hỏi ở chỗ ác cậu, đợi một hồi, hô hấp bên tai bình thản dung nhập vào trong không khí, cái ôm ấp gần như hít thở không thông thật ấm áp, phòng bệnh im lặng rất lâu.

Tôi nhẹ nhàng cười, có chút yêu chiều lấy tay vỗ nhẹ lưng hắn. Chúc ngủ ngon, Lance.

Chương 111: Chẳng Phải Cô Là Phụ Nữ Của Tôi Sao

“Mặt trời và mặt trăng?” Tôi nhẹ giọng lặp lại, bình kẹo thủy tinh trong tay ngẫu nhiên chếch về phía ngoài của sổ xe, nghiêng dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhiều màu, là vỏ kẹo các màu chiết xạ ra, sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.

“Đúng vậy, toàn bộ ánh sáng củaánh trăng đến từ chính mặt trời, ánh trăng ngã xuống cũng không làm mặt trời tổn thất một phần nào, hai loại năng lực Niệm ràng buộc sinh mệnh và ràng buộc sinh khí này khác nhau, mạng của ánh trăng hoàn toàn được quyết định bởi phía cung cấp.” quầng thâm nhàn nhạt dưới mi mắt hắn chưa hoàn toàn biến mất, khí chất tươi mát đặc hữu của thiếu niên luôn luôn mang cảm giác lành lạnh, đặc biệt khi hắn cười giả, bạn sẽ cảm thấy đằng sau tươi cười kia, cái lạnh càng thâm.

May mà đã đầu hạ, không sợ lạnh. Tôi cúi đầu vừa cố gắng cởi dây buộc ở cổ túi chứa bình kẹo vừamay mắn “Nói cách khác, nếu Lance chết thì tôi cũng sẽ chết, ‘mặt trời và mặt trăng’ có lẽ chính là có ý này, dù sao toàn bộ nguồn sáng của mặt trăng đến từ mặt trời, nghe vậy, thì hẳn là năng lực Niệm này khiến cho sinh khí vào trạng thái có tính liên tục, nguồn làởtrong người cậu. Đương nhiên theo như lời giải thích của cậu, nếu tôi mà chết thì cũng sẽ không liên lụy đến cậu, đúng là may mắn.”

Nếu tôi chết mà hắn cũng phải cùng chết theo tôi, vậy thìđó tuyệt đối là bi kịch lớn nhất thế kỷ này.

“À, cô không biết là điều kiện này rất không công bằng sao?” Hắn hơi nghiêng người, vẻ mặt thả lỏng, trong mắt lại mang ý cười khó dò.

Tôi ngừng động tác ởtay, nghĩ nghĩ sau đó lười quanh co với hắn, mở miệng nói “Tin tôi đi, chắc chắn kẻ thù của cậu nhiều hơntôi, nếu tôi chết mà cậu cũng sẽ chết thì dù là kẻ thù hiện tại hay là tương lai, đại khái cũng sẽ không cần tiêu mấy trăm triệu thuê sát thủđối phó cậu, chỉ cần trực tiếp tiêu mấy vạn Geny, tùy tiện giựt giây mấy tên côn đồđầu đường chạy tới đâm tôi mấy đao chẳng phải là xong sao.”

Tôi cũng không dám tưởng tượng cảnh kẻđịch hắn như ong vỡ tổ chạy ào về phía tôi, cho nên chỉ dựa vào sinh tồn mà không phải cùng sống cùng chết thìđúng là quá tốt, giết tôi tuyệt đối không cần cha và ông nội Killua.

Lại nghĩ tới kẻ thù của Chrollo Lucifer, ở trong thế giới Hunter này chắc chắnđều là cấp bậc khủng bố, một bình dân như tôi không ‘chiêu đãi’ chúng nổi.

“Giết cô mà còn cần tận mấy tên côn đồ sao?”

Sau lưngcó ai dó dùng giọng điệu quái dị nhẹ giọng nói nhỏ, tôi nghi hoặc quay đầu, người đang ngồi vẫn ngồi, người đang nằm vẫn nằm, cũng có người gác chân lên tay ghế, lười nhác liếc ra ngoài cửa sổ cúi đầu vẫy chân, không ai nhìn phía chúng tôi cả.

Tôi không sao cả, quay đầu lại cố gắng cởi dây“Đúng rồi, Lance, cậu cảm thấy thân thể hiện tại của tôi có thể học tập niệm hay không, nếu có thể thì tương lai tôi muốnđi thi Hunter di tích.”

“Niệm?” Hắn nháy mắt một chút, giọng điệu bình thản lại mang theo ý cười quỷ dị.

Tôi cố sức cởi cả buổi, cổ tay tên rần rồi nhưng cái dây của túi bình kẹo mới mua vẫn không lỏng chút nào, đành đưacho hắn “Không cởi được.”

Hắn nhìn bình kẹo tôi đưa vài giây, mới vươn tay dùng móng tay xẹt nhẹ một chút, dây buộc liền lỏng ra.

“Nghe thấy không? Hôm nay là ngày lễ cười thì phải, ngay cả gói bình kẹo cũng không cởi được mà còn nói muốn học niệm đi làm Hunter?”

Phía sau, một tiếng cười nhạo cực kỳ không phúc hậu vang lên, giọng này, tôi không cần quay đầu cũng biết người nói là Phinks đang gác hai chân lên hàng ghế trên.

“Hunter?” giọng nói của Feitan luôn luôn khiến người khác cảm thấy áp lực, không quá thoải mái, khiến cho mỗi câu đều có khiếm khuyết bằng trắc vốn có, ngay cả câu hỏi cũng không hề ngân lên.

“À, Hunter mà cô nói hẳn là cách gọi chung của một đám nhân tài có vẻ vĩđại được chọn qua cuộc kiểm tra của tổng bộ Hunter, về phần cái gì là tổng bộ Hunter, nhân tài, thì giải thích rất phiền toái. Chúng ta có thể hiểu đơn giản là nếu anh đủ mạnh thì có thể nhậnđược thẻ Hunter, anh có thểđạt được quyền giết người vân vân.” Ngồi ở cuối xe, Shalnark lười nhác nằm lật sách, lại thói quen mở miệng giải thích.

“Quyền được giết người miễn phíăn miễn phí uống, sao tôi nghe thế nào cũng thấy giống phế vật.” Nobunaga tóc tai bù xù đang phe phẩy chân, trên ghế bên cạnh hắn là thanh kiếm võ sĩ bảo bối có chuôi đao trắng đen xen nhau của hắn.

“Tôi thấy cũng không tệ lắm, có được thẻ Hunter thì có thể tìm kiếm hầu hết các tin tức mật, lần sau thử xem xem.” Shalnark cười nói.

“Miru muốn thẻ Hunter không?” bang chủđại nhân nhàn nhã thư thái giống như đang hỏi “Muốn uống nước không?”