
đi nơi nào. Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút, tự tiêu khiển vui vẻ mà thôi. Dù sao người đang đi cùng mình đâu còn là những người bạn cũ, đâu thể yêu cầu bang chủ đại nhân vừa đa trí giống yêu quái vừa nhược trí thường xuyên quay đầu nhìn dấu chân của mình. Những tên đến từ Meteorcity phần lớn đều có tật xấu tận xương, đều không có công năng quay đầu này.
Cho nên tôi chỉ có thể thường xuyên ngồi nghe hắn nói, nghe hắn rõ ràng không muốn làm lại vẫn quen bố trí kế hoạch, ví dụ như nếu hắn sửa chữa hệ thống điện của tàu chiến, khiến chủ pháo đài đánh nát đống đá mà mũi tàu đang bị dúi sâu vào, rồi lợi dụng thủy triều mà cho tàu được nâng lên mới vượt qua được nguy hiểm. Hắn lẩm bẩm kế hoạch như vậy là vì hắn căn bản không muốn cho thuyền chiến kia hoạt động, khi hắn không muốn động tay thì mới biến thành lải nhải như vậy.
“Anh đoán chủ khách sạn sẽ rút lui khỏi đây vào buổi tối ngày đầu tiên, bởi vì bọn họ chỉ là người thường, không có năng lực Niệm, khi nguy cơ đến, bọn họ không có năng lực tự bảo vệ mình.” Hắn có chút xấu xa nhìn tàu chiến tối màu kia, giọng điệu bằng phẳng mà ôn hòa “Tối nay có nên phá hỏng tàu bay hay không đây, khiến cho chủ nhân khách sạn cùng thuyền của chính cùng sống cùng chết có lẽ sẽ rất thú vị.”
Điểm nào thú vị chứ? Tôn lão yêu đức có biết hay không, mấy quyển sách đọc được đều vứt đi đâu? Tôi dịu dàng cười với đôi mắt xấu xa của hắn, vươn ngón tay giúp hắn vuốt thẳng mái tóc rối, thuận tiện phẩy đi rong biển trên đầu. Sau đó nghiêm túc nhìn hắn, nói “Lance, ban đêm chỉ dùng để ngủ, không phải dùng để đùa dai.”
Hắn vẫn thờ ơ, cho nên biểu cảm vẫn có chút thất thần, mặt không chút thay đổi, nửa phút sau, hắn mới khôi phục bình thường “Thôi vậy, một trăm ngàn.”
Hắn vươn tay lấy trong tay áo một thứ kim loại gì đó màu đỏ liệng cho tôi, là một chiếc hoa tai bảo thạch vàng ròng, tôi ngây người nhìn một hồi, không nhìn ra “Một trăm ngàn” hắn trong miệng là niên đại gì.
“Hàng mỹ nghệ hiện đại, giá trị đúng một trăm ngàn, cho nên anh lấy lên.” Hắn lấy mũ rơm của tôi, đội lên đầu mình, không hề cảm thấy rằng ở vài ngày khách sạn phải cần nhiều tiền như vậy có vấn đề gì, có lẽ giống như lời hắn nói, ngành sản xuất độc quyền đều đùa như vậy. Chỉ một phòng khách sạn, không muốn ở cũng phải ở.
“Hình dạng hàng mỹ nghệ này thật đặc biệt, nó có tên không?” Hiện giờ, trang sức đều rất đắt tiền, thứ bé nhỏ này cũng mất nhiều tiền như vậy.
“Cung tên của thần tình yêu, ngụ ý là đồng sinh cộng tử.”
Đúng là đơn giản sáng tỏ, hàm nghĩa lại trắng ra, tôi nắm thứ ‘một trăm ngàn’ này và cả tay hắn, nắm trong lòng bàn tay, tôi cảm nhận được cái ẩm ướt lạnh như băng giữa ngón tay của hắn, tự nhiên cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay hắn. Mặt biển im lặng giống như không khí lúc này, tôi cười nói “Đồng sinh cộng tử thì mệt chết, muốn quăng anh đi cũng không được.”
Chương 149: Đúng Vậy, Sẽ Giết Anh
Chiến hạm ban đêm yên lặng rất áp lực, xa xa, tiếng sóng biển lạnh như băng xô vỡ đá ngầm, mơ mơ hồ hồ giống như khúc hát ru nào đó.
Tôi buồn ngủ, bên tai là tiếng cánh quạt của tàu bay khởi động, hai tay tự động bắt lấy áo của tên bên cạnh, nhẹ nhàng nói thầm “Ngoan, ngủ.”
Nếu giám khảo người ta bởi vì đề thi mới dùng tàu bay bỏ chúng tôi lại để chạy đi thì thí sinh chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình để qua cửa thi này. Nếu khiến thằng nhóc có chứng mất ngủ nghiêm trọng này đi ra ngoài phá hỏng tàu bay chỉ vì muốn đùa dai, thì cuộc thi cuối cùng nhất định sẽ lộn xộn không thể bình ổn.
Chúng ta tới để thi, không phải đến phá phách, nên tận lực không làm ảnh hưởng đến tiến trình của cuộc thi, không nên nhúng tay, phải níu cái tên chết tiệt lại.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hình tròn bên mạn tàu chiếu lên tấm ván gỗ ở khoang thuyền, trong không khí có mùi nước biển nhè nhẹ. Tôi mông lung cảm thấy hắn đè ép cái tùy tính ở trong bóng đêm, một bàn tay ấm áp xoa xoa mái tóc của tôi, tự nhiên quấn lọn tóc dài quanh ngón tay.
Cũng giống như bất cứ buổi đêm nào, trong yên tĩnh bình thản chỉ còn lại tiếng tim đập bên tai.
Đêm thứ nhất trên đảo chiến hạm nhất định khiến cho rất nhiều thí sinh mất ngủ, khi tàu bay vừa cất cánh, phần lớn những người ngủ kém đều chạy lên boong tàu, kinh ngạc nhìn theo vợ chồng chủ khách sạn hòa ái rời đi. Sau đó bọn họ tập thể đứng mãi ở boong, người ngồi hoặc đứng, nhất thời đều không biết nên làm gì.
Đến khi tôi rời giường khập khiễng đi ra khỏi khoang thuyền, thì nhìn thấy các thí sinh dưới ánh trời ửng đỏ, dại ra đứng trên boong cả đêm.
Nhìn mặt trời mọc trong làn gió biển phía bên kia cầu thang bên sườn tàu đón, tôi phát hiện tình trạng thân thể của mình không thể giúp được gì, mới đi cà nhắc chạy đi tìm phòng bếp.
Còn đám con nhện và đầu con nhện sáng sớm chạy đi đâu, tôi không quá để ý, muốn bang chủ đại nhân vốn khó quen giường lại có thể ngủ nướng ở nơi này là chuyện không có khả năng. Trên đảo chiến hạm không có gì thú vị, cho nên rất khả năng Shalnark còn ngâm mình trong nước biển, hắn thích tìm bảo tàng đến mức như bị ma nhập, vĩnh viễn cảm thấy càng nhiều thuy